"Ừm, bạn bè sinh tử đấy."
"Quan hệ tốt như vậy?"
"Lúc trước kém chút nữa đánh chết hắn, kết quả phụ huynh của hắn tới kịp để
cứu mạng hắn."
"A, thì ra là như thế."
"Karen, nơi này chính là Luân Hồi Cốc, ngươi cũng không thể giữ một chút thể
diện cho ta sao, cả hai chúng ta đều sẽ dễ nhìn mặt nhau hơn?"
Karen lắc đầu, nói: "Chính bởi vì nơi này là Luân Hồi Cốc, trái lại cái gì ta cũng
đều không cần sợ, bởi vì nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi chắc chắn sẽ bị đẩy ra
để gánh tội, giao cho Trật Tự Thần Giáo xử trí."
Peder mím môi, nói: "Tìm một chỗ ngồi nói chuyện một chút nhỉ?"
"Không có hứng thú." Karen trực tiếp từ chối, "Ta cảm thấy giữa ta và ngươi,
cũng không có chuyện gì cần để nói."
"Không nhất định đâu."
"Ai, quên đi thôi, ta biết ngươi muốn chơi chết ta, ta cũng vẫn luôn rất hối hận
lần kia không thể chơi chết ngươi, làm gì phải cần ngồi xuống để diễn kịch
thêm đâu, đều rất mệt mỏi."
"Ngươi cũng không muốn biết về một vài vấn đề đặc thù bên trong Cánh Cổng
Luân Hồi sao, Trật Tự Thần Giáo các ngươi cho dù có thể thăm dò nhiều tình
báo hơn nữa thì chắc chắn cũng kém hơn Luân Hồi Thần Giáo chúng ta."
"Ta cảm thấy tiến vào trong Cánh Cổng Luân Hồi với một chút cảm giác bí ẩn
thì vẫn thú vị hơn, nếu biết rõ ràng mọi thứ trước thì cũng chẳng còn cảm giác
gì."
"Ngươi cứ bài xích ta như vậy sao? Là ta bị ngươi xém chút nữa đánh chết, là
người ta yêu bởi vì ngươi nên mới bị bà của ta chôn vùi linh hồn, ta là người
phải hận ngươi, mà không phải là ngươi oán hận gì ta."
"Ta chỉ là khinh thường mà thôi. Ngươi có biết không, trước khi đến Luân Hồi
Cốc, có một vị giáo viên cố ý gọi tên của ta, ý của hắn ta đó là những cô nhi
giống như ta không có gia tộc là đối tượng mà các ngươi thích lôi kéo nhất.
Ta biết ý của vị giáo viên kia, nhưng phương thức nói chuyện của hắn để cho ta
không thể nào tiếp nhận được, ta chống đối hắn, hắn cũng nói xin lỗi với ta.
Cho nên, chúng ta vẫn nên tránh gặp mặt, tránh để chứng minh lời mà tên giáo
viên kia nói là đúng, sau khi trở về ta còn phải phiền phức đi nói lời xin lỗi với
hắn."
Nói xong, Karen trực tiếp quay người rời đi, Muri đi theo đằng sau Karen.
Peder không đuổi theo, mà là hai tay để ở trong túi quần, đưa mắt nhìn xem
bóng lưng Karen rời đi.
"Mua chút đồ gì chứ?" Muri hỏi, "Có thể gửi về nhà."
"Gửi về làm di vật à?"
"À.”
"Thật có lỗi, ta cảm thấy không khí và hoàn cảnh của hòn đảo này rất dễ dàng
để người ta cảm thấy hậm hực trong lòng."
"Tôi cũng là cảm thấy như vậy."
"Lúc ra ngoài cậu đều sẽ mua đặc sản về cho gia đình sao?" Karen hỏi.
"Đúng vậy, không thiếu phần của ai trong nhà cả."
"A, trách không được lúc ở nhà cậu không được chào đón."
"Có quan hệ gì với việc này sao?"
"Không sao."
"Anh thật sự không muốn mua gì cả à?"
"Thế nào, đội viên của cậu sẽ không giúp đội trưởng của bọn họ mua sao?"
"Ghê tởm!"
"Ha ha."
Lúc này, phía trước có một cửa hàng, trên vách của cửa hàng có treo rất nhiều
bức bức tranh, đều là những người phụ nữ đủ loại phong cách.
Bức tranh rất dễ dàng cho người ta một loại vẻ đẹp mông lung, Karen và Muri
đều không hẹn mà cùng ngừng lại trước các bức tranh, bắt đầu thưởng thức.
"Là cửa hàng bán tranh." Muri chỉ chỉ bảng hiệu của cửa hàng, "Có vẻ như là
chuyên môn tranh của nữ?"
Karen chỉ chỉ một cửa hàng đối diện, nói: "Còn cửa hàng kia chuyên môn bán
tranh của nam à."
"Trào lưu nghệ thuật ở Luân Hồi Cốc mạnh mẽ như vậy sao?" Muri nghi ngờ
nói.
"Không phải liên quan đến nghệ thuật, ta cảm thấy đây cũng là một loại cửa
hàng điểm tâm."
"Cửa hang điểm tâm, bán đồ ăn à?"
"Về sau nếu có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn, tên là Richard."
"Hắn có điểm gì đặc biệt, chả lẽ là rất thích đên cửa hàng điểm tâm sao?"
"Ừm, là cái thể loại không tiếc bị gãy chân cũng muốn đi ăn điểm tâm."
"Đợi một chút, ý của anh là, cái thứ gọi là cửa hàng điểm tâm, là nơi giống như
nhà thổ đấy à?" Muri rốt cục hiểu ra được.
Tất nhiên, nguyên nhân bởi vì khoảng cách giữa đại khu Dinger và đại khu
Wien cách nhau quá xa, không chỉ có chênh lệch về mặt địa lý, mà còn có rào
cản rất lớn về mặt văn hóa.
Lúc này, có hai người khách nam đi ra từ bên trong, ánh mắt có chút uể oải, hai
chân có nhìn như nhũn ra, nhưng biểu cảm trên gương mặt, lại có vẻ rất là
hưởng thụ, điều này cũng đã đủ chứng mình cái gì gọi là "Dục tiên dục tử".
Mà ở trên người bọn họ, có để lại khí tức linh hồn rất nồng nặc.
Muri kinh ngạc nói: "Trách không được phải treo bức tranh mà không phải ảnh
chụp, nhân viên phục vụ của nơi này, là quỷ hồn?"
"Có lẽ vậy, cũng thật đặc sắc, cậu có muốn đi vào trải nghiệm một chút không?"
"Không muốn, nếu như chết ở trong Cánh Cổng Luân Hồi, tôi không muốn hồi
ức cuối cùng trước khi mình chết sẽ là cảnh mình ở trong nhà thổ."
"Ừm."
"Còn anh thì sao đây, anh muốn đi vào à?"
Karen lắc đầu.
Hai người lại tản bộ một hồi, tìm một nhà hàng cao cấp một chút để ăn cơm tối,
ừm, Karen không mang phiếu điểm, là Muri tính tiền.
Sau khi ăn xong bữa tối, hai người trở về khách sạn.
Muri đến quầy lễ tân khách sạn, ở đó có bán các loại đặc sản ở đây, cậu ta cần
ký gửi rất nhiều thứ, những vật này sẽ thông qua trận pháp dịch chuyển mà
chuyển phát nhanh về đại khu Dinger, giao đến nhà của cậu ta.
Karen chờ ở bên cạnh trong một khoảng thời gian rất lâu, nhìn cậu ta ở nơi đó
bận rộn viết tên lên mỗi một cái thiệp chúc mừng, Karen đột nhiên cảm giác
được mình rất hạnh phúc.
Thứ mình vẫn luôn có, lại là thứ người ta có khát vọng thì cũng không có được.
"Thật có lỗi, để cho anh chờ lâu." Muri nói.
"Không có việc gì, đi thôi, trở về phòng.. "
"Ừm, được rồi."
Sau khi cả hai lên trên lầu, cả hai tách ra tự về phòng của mình.
Sau khi vào phòng, Karen nằm dài trên giường, phất tay bố trí một kết giới đơn
giản, lấy ra viên thuốc màu tím mà tối hôm qua Muri đưa.
Karen nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở ra, Con Mắt Ám Nguyệt màu đỏ thẳm
hiện ra.
Năng lượng Ám Nguyệt bắt đầu thử cẩn thận tiến vào trong viên thuốc màu tím
này, trong chốc lát, một cảm giác lãnh lẽo tràn trở lại, màu đỏ máu trong mắt
Karen mờ đây, đây là trực tiếp bị kiềm chế.
Sau khi dừng việc tiếp xúc, Con Mắt Ám Nguyệt mới khôi phục bình thường.
"Cho nên, viên thuốc này không phải là để bảo vệ linh hồn, mà là để áp chế linh
hồn, giúp cho Gaitanbert có thể chiếm lấy cơ thể dễ dàng hơn."
Trong đầu của Karen hiện ra hình ảnh lúc trước Muri đi mua quà tặng cho
người trong nhà.
"Muri, thuốc mà ông nội của cậu đưa, không phải để gia tăng tỉ lệ sống sót của
cậu, ngược lại là triệt để xóa đi tỉ lệ sống sót vốn chẳng cao của cậu.”