múa một cách chỉnh tề.
Karen cưỡi trên lưng ngựa, ngồi phía trước Eunice vừa mới ngủ dậy, hai người
chậm rãi phi ngựa dưới ánh trăng.
Eunice nhẹ giọng hỏi Karen, "Gần đây em ngủ nhiều hơn một chút, có phải em
tăng cân không?"
"Không, cực kỳ dễ chịu."
"Anh biết không Karen, tất cả những câu chuyện cười mà em đã nghe trong đời
đều bắt nguồn từ anh."
"Thế nào? Em còn muốn nghe người thứ hai nói ra mấy câu bông đùa như vậy
nữa à?"
"Không muốn. Nhân tiện, anh có thích một cái túi đựng tiền không?"
"Không thích."
"Em biết tay nghề của mình không tốt…"
"Tôi chỉ là cảm thấy, nếu bên trong đựng mỗi tấm hình em thì cũng không công
bằng."
Eunice nghe vậy liền quay lại nhìn Karen, dường như thu hết can đảm để hỏi:
"Anh còn muốn thả ai nữa?"
"Cùng nhau đi."
"Ừm?"
Lúc này có một nhóm người từ trong lâu đài cổ chạy ra, chuẩn bị tốt máy ảnh
lẫn ánh đèn.
Karen vòng tay phải qua ôm lấy eo Eunice, khiến cả cơ thể cô áp sát vào người
anh.
"Nào, cười một cái đi."
"Tách!"
Ánh đèn flash lóe lên, ảnh đã chụp xong.
Ngay lập tức, Karen thúc ngựa chạy về phía trước, kỹ năng cưỡi ngựa của anh
là được học trong thời gian sống ở trang viên Ellen. Bọn anh đi rất xa, dù vậy
vẫn chưa thoát ly khỏi phạm vi của trang viên Ellen.
"Anh phải về sao?"
"Chà, tôi đã ở đây được ba ngày, đã đến lúc phải quay lại. Thêm vào đó, Alfred
gọi điện và nói rằng đội trưởng của tôi đã cử người đến nhà tang lễ để hỏi tôi đã
về chưa. Tôi nghĩ rằng có nhiệm vụ mới rồi. "
Trên thực tế, Karen cảm thấy rằng Neo đã sớm lên kế hoạch giao nhiệm vụ cần
sự có mặt của mình khi họ gặp nhau ở trạm xăng, nếu không anh đã không ở đó
và đợi mình đến ăn tối trong khi mọi người đã rời đi hết. Lại còn kể câu chuyện
về vịt con nhỏ và chó săn.
Chỉ là, có lẽ anh lo lắng rằng mình sẽ đến thăm người thân quá lâu nên mới cử
người đến nhà tang lễ để chào hỏi.
Thật ra Thần bộc không có ngày nghỉ. Ví dụ như hiện tại hẳn là Pieck và
Dincom đang đảm nhiệm quang vinh của Thần bộc, làm thợ ngói thủ công tu
sửa công trình hậu viện nhà tang lễ dưới sự chỉ huy của Alfred.
Nhưng Karen là ngoại lệ. Sau tất cả, chủ của anh là chính anh, và anh có thể tự
phê duyệt giấy phép cho bản thân nghỉ việc.
"Hôm qua em nghe anh nói rằng đội trưởng của anh là một người rất thú vị."
"Đúng vậy."
"Em cảm thấy hắn thật đáng thương."
"Chà, nếu không phải chứng kiến câu chuyện của hắn, có lẽ tôi đã không quyết
định quay lại sớm như vậy. Liệu em trách tôi khi tôi nói như vậy không?"
"Không đâu, em biết anh bận rộn nhiều công việc mà."
"Thật chứ?"
"Thật mà. Kỳ thực lúc đó, trước khi anh đi, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Cho dù
anh không quay lại thì em cũng sẽ đích thân tới thành phố York tìm anh sau khi
triệu chứng thích ngủ của em khỏi.
Em muốn tự mình hỏi anh, rằng liệu có phải anh đã quên mất em?"
"Sau đó thì sao?” Karen hỏi.
"Sau đó, không có sau đó nữa …"
"Chỉ vậy thôi?"
"Chà, bởi vì em chỉ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên trong đời em thích một người.
Dù kết quả có ra sao em cũng nên hỏi rõ ràng, tìm cho bản thân một lời giải
thích."
Gió đêm thổi tới, thổi tung mái tóc dài của Eunice, khiến nó lướt qua khuôn mặt
của Karen. Karen vòng tay qua eo cô, tựa cằm vào vai cô, để cô tựa trong lồng
ngực mình.
"Chiều nay Anderson đã cho tôi xem lại khoản chi tiêu của gia tộc."
"Vậy thì anh đã xem chưa?"
"Chưa." Karen lắc đầu, "Tôi không có hứng thú với những thứ này, nhưng tôi đã
để lại cho em một bản trong ngăn bàn, em có thể xem nó khi em thức dậy vào
sáng ngày mai."
"Em cũng không đọc khoản chi tiêu của trang viên."
"Đó là khoản chi tiêu trong nhà chúng ta. Các chi phí mua sắm tháng trước như
đồ ăn, quần áo, vật liệu, tiền ga, tiền sưởi,... đều ở trong đó."
"Em sẽ xem xét kỹ hơn vào ngày mai."
"Giải thích cho em trước, có một khoản phí dành cho người giúp việc lương ba
nghìn Rael một tháng. Cô ấy rất siêng năng và có trách nhiệm.
Ngoài ra, còn có một khoản chi phí trông rất cao, nhìn qua giống như chi tiêu
của phụ nữ, nhưng không phải là có phụ nữ ở nhà, mà là mấy ngày nay nuôi
mèo càng ngày càng tốn kém."
"Haha."
Con ngựa bắt đầu quay đầu, chậm rãi đi về phía lâu đài, bởi vì thời gian đã gần
hết và vì Eunice đã sớm buồn ngủ trở lại.
Cuối cùng, Karen cảm nhận được rằng người con gái trong vòng tay anh đang
tìm một vị trí ngủ thích hợp.
"Buồn ngủ rồi?"
"Không sao, em muốn cố thêm một lúc nữa. Ngày mai khi tỉnh lại, anh lại để
em ở nhà một mình."
"Tôi sẽ trở thường xuyên về."
"Karen, anh có để ý rằng trong phim và tiểu thuyết, các cặp đôi thường nói với
nhau những lời hẹn thề rất lãng mạn, nhưng anh chưa bao giờ nói với em."
"Em có muốn nghe không?"
Eunice lắc đầu nói, "Em không muốn."
"Tại sao?"
"Tại vì trong phim hay tiểu thuyết, những cặp đôi hứa hẹn lãng mạn như vậy
cuối cùng không bao giờ đến được với nhau."