ứng từ Trật Tự Thần Giáo, cấp bậc tài nguyên này là căn cứ theo vị trí của ngài
mà định đoạt.
Mà tín đồ Địa Huyệt Thần Giáo chúng ta, muốn tăng cường thực lực của mình,
thường thường cần lượng tài nguyên nhiều hơn mấy lần so với những Thần
Giáo khác."
"Vậy tại sao bên cạnh ta có rất nhiều người của Đòn Roi Kỷ Luật, cũng không
có cộng sự Địa Huyệt Thần Giáo?"
"Một là bởi vì cái này cần phải xin phép, chủ yếu là bên Trật Tự Thần Giáo cực
kỳ nghiêm ngặt đối với chuyện này; thứ hai là những vị trong Đòn Roi Kỷ Luật
có đủ tư cách để xin phép, bên cạnh bọn họ thường thường có thuộc hạ đã đủ
nhiều, cũng không cần loại cộng sự này; còn thứ ba thì là do những vị bên phía
Địa Nguyệt Thần Giáo, bình thường bọn họ cũng không muốn đi ký kết loại
quan hệ cộng tác này."
Karen xem như triệt để hiểu được, so sánh với Nguyên Lý Thần Giáo, cũng
chính là sự khác biệt so với quan hệ bình đẳng giữa mình và Xinyali, bên Địa
Huyệt thần Giáo thật ra chính là nông nô bán mình.
Giữa những người ưu tú của hai bên, đều không cần, mà người cần, lại thường
thường không đủ ưu tú để có được quyền hạn này.
Nuôi một con yêu thú hoặc là một con dị ma ở bên cạnh mình cũng không phải
là một chuyện đùa giỡn, không phải nói đơn giản là khi dẫn ra bên ngoài có thể
diện, ngươi còn phải gánh chịu nguy cơ lỡ như nó lạc lối và nổi điên;
Đối với một bên còn lại, chỉ cần mình có thể sống tốt, ai nguyện ý đi làm nô bộc
cho kẻ khác?
Cho nên, Auggie có lẽ là vào lúc đầu hoặc là thời kỳ còn bé đã ký kết quan hệ
cộng tác với Verden dựa vào tài nguyên mà Trật Tự Thần Giáo ban cho, sau khi
trưởng thành, ăn no uống đủ rồi muốn chạy trốn.
Một con Băng Sương Cự Long lớn đến như vậy, để nó trưởng thành rốt cuộc
cần khối lượng tài nguyên đáng sợ đến mức nào, giống như lời mà Pall nói, chỉ
là việc ăn uống ngủ nghỉ, nhà mình cũng không đủ sức.
Xem ra, đêm đó Rasma đã sớm thấy rõ ràng tâm tư của Auggie, là Đại tế tự tiền
nhiệm, ông ta sao có thể để mặc cho tài sản của Thần Giáo bị xói mòn trước mặt
của mình?
Gus thì hẳn là thuộc về loại tương đối có chí tiến thủ, bây giờ do phấn đấu
không được tốt, cố ý tìm đến người trẻ tuổi có tiềm lực như mình.
Nhưng...
Trong nhà mình đã có hai con thú cưng, Karen không hứng thú lại kéo theo một
bộ xương vào, nhà mình mở Nhà Tang Lễ chứ không phải là sở thú.
Mặt khác, đội viên dưới tay mình trên mọi phương diện đều có người tài giỏi,
cũng không hề có chỗ nào cần dùng đến hắn.
Mà lại có một chút việc hắn chắc chắn còn chưa nhắc đến, đó chính là bên phía
Đòn Roi Kỷ Luật sau khi ký kết quan hệ cộng tác này, chắc chắn cũng phải trả
một cái giá nhất định, và hắn, không đáng.
"Rất xin lỗi." Karen lắc đầu, lựa chọn phương thức cự tuyệt thẳng thắn nhất, "Ta
tạm thời không muốn cân nhắc việc này."
Ánh mắt Gus trong nháy mắt trở nên ảm đạm, hắn đứng người lên, cúi đầu với
Karen:
"Quấy rầy ngài."
"Không có việc gì, về sau có rảnh có thể tới uống trà, chúng ta có thể làm bạn
bè."
"Được rồi, tạ ơn ngài, ngài là một... Người rất tốt." Gus có chút cảm động, hắn
vốn cho rằng Karen còn trẻ đã làm ra được nhiều thành tích đến như vậy, hẳn là
loại người cao ngạo.
Mà loại người này, thường thường sẽ không quan tâm đến chuyện lễ phép, cho
nên, mặc dù biết đây chỉ là lời xã giao, nhưng Gus thật sự cảm động.
Ừm, Gus không biết là, vị Dalis mà Karen từng hẹn uống trà trước đây, lúc đến
nhà uống trà đã trực tiếp bốc hơi.
"Đúng rồi, ngươi đã dùng bữa tối hay chưa?"
"Thưa ngài, ta không cần ăn đồ ăn, ta dựa vào một chút vật chất mang thuộc
tính hắc ám để duy trì sinh mệnh."
"Nhưng tác dụng của món ăn ngon không chỉ là nhét đầy cái dạ dày, ngươi có
thể nếm thử, trong phòng bếp hẳn là còn."
"Không cần, thưa ngài, cảm tạ ngài, lần sau đi, để lần sau đi."
"Ừm, tốt."
"Chào ngài, gặp lại sau."
"Gặp lại sau."
Gus đi ra khỏi phòng sách, rời đi.
Karen vuốt vuốt cổ, anh chuẩn bị đi tắm một cái rồi đi ngủ, có thể đoán được,
ngày mai chính là một ngày cực kỳ bận rộn, không, là ngày bắt đầu bận rộn.
Nhưng khi Karen vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi về phía phòng ngủ, Alfred mở
cửa.
"Thiếu gia, hắn ta lại quay trở về."
"Ừm?"
"Sau khi tiễn hắn ra đến cửa, hắn nói còn muốn gặp ngài thêm một chút."
Karen thở dài, do dự một chút, vẫn gật đầu: "Để hắn vào đi."
"Vâng, thiếu gia."
Gus lại tiến vào, hắn tựa hồ đã đưa ra một quyết định nào đó, đi đến trước mặt
Karen, rất chân thành mà hỏi thăm:
"Thưa ngài, ngài có muốn không?"
"Cái gì?"
Giọng điệu của Gus trở nên rất nóng lòng: "Ngài có muốn không?"
"Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết là muốn cái gì, ta mới có thể đáp lại
rằng ta có muốn hay không."
Khí tức của Gus trở nên vững vàng hơn,
Hỏi:
"Thưa ngài, ngài có muốn nuôi rồng không?"