chắc chắn không biểu hiện ra, lại không muốn xấu mặt trước mặt cháu, nên bảo
cháu lên ăn cơm."
"Đúng vậy, bà nói không sai."
"Ông ấy rất vui mừng."
"Cháu biết."
"Hôm nay là sinh nhật của ông ấy, Karen, bà còn có một lời thỉnh cầu."
"Bà cứ nói."
"Kaixi giữa trưa sẽ không trở về, bà nghĩ buổi chiều gọi người trong nhà qua,
mọi người cùng nhau ăn bữa tối, bà lại đi chuẩn bị một cái bánh sinh nhật lớn,
cháu xem có thể sao?"
"Được rồi, cháu tán thành."
"Vậy cháu..."
"Buổi chiều cháu vốn là dự định nghỉ ngơi, không có chuyện gì."
"Vậy buổi chiều cháu ngủ ở nhà đi? Ngủ trong phòng Richard." Dừng một chút,
bà ngoại còn nói thêm, "Đợi chút nữa bà đi đổi ga mền mới trên giường của
Richard."
"Được rồi, bà ngoại."
Lúc này, ông Deron đi vào phòng ăn, phòng ăn và phòng bếp là nối tiếp nhau,
ông ấy cẩn thận từng li từng tí kéo một cái ghế ở tít rìa bàn ăn ra, ngồi xuống....
Vị trí này cách phòng bếp xa nhất, nhưng có thể thấy được phòng bếp, ông ấy
giống như là một đứa trẻ ham ăn, khát vọng muốn ngửi một chút hương vị.
Phu nhân Đường Lệ để ý bên ngoài một chút, nhìn thấy dáng vẻ không có tiền
đồ kia của chồng mình, chỉ có thể vừa lắc đầu vừa nói
"Karen, cháu dự định lúc nào kết hôn?"
"Còn không vội, công việc bây giờ bận bịu."
"Vị hôn thê của cháu cũng không vội?"
"Cô ấy muốn thử đi làm sự nghiệp của mình một chút, muốn làm chuyên gia
thiết kế thời trang, cháu ủng hộ cô ấy."
"Đó là bởi vì vị hôn thê của cháu đã nhìn ra cháu không có xúc động quá lớn
với việc kết hôn, lại không muốn buộc cháu phải kết hôn, cho nên cố ý tìm lý do
giúp cho cháu, cũng là tìm cho bản thân mình một cái bậc thang để bước
xuống."
"A, là như vậy sao, đó là do cháu sơ sót."
"So với mọi người thì cháu hiểu rõ nhất." Phu nhân Đường Lệ không khách khí
chút nào mà chọc thủng lời nói dối này. Karen chỉ có thể lúng túng sờ lên mũi.
Deron ngồi trong trong phòng ăn bên ngoài giống như là đang lầm bầm lầu bầu,
vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo khăn trải bàn vừa cảm khái nói:
"Vẫn là nên kết hôn sớm một chút, kết hôn sớm một chút thì tốt."
Ông ấy không phải chủ động nói chuyện với người khác, cho nên người khác
cũng không thể đáp lời ông ấy, ông ấy bây giờ giống như là đứa trẻ nhìn xem
những bạn khác đang chơi với nhau, mình ngồi trên bậc thang ở bên cạnh, vì
che giấu việc mình không thích sống chung, lại không muốn để cho người khác
nhìn ra ông ấy cũng khát vọng muốn chơi cùng, giả bộ dáng vẻ như đang bận
việc khác, ví như, thưởng thức những đám mây trắng trên bầu trời.
Ông Deron thật đúng là đang ngẩng đầu, nhìn về phía đèn treo ở trên bàn ăn, à,
tro bụi giống như lại bám đầy rồi, nên quét dọn.
"Sớm kết hôn một chút, sinh con sớm một chút." Phu nhân Đường Lệ múc đồ
ăn ra, bắt đầu rửa nồi chuẩn bị một món khác.
Karen khẽ lắc đầu, nói: "Còn không chuẩn bị sẵn sàng."
"Có gì mà cần phải chuẩn bị, thừa dịp bây giờ chân tay bà còn lưu loát, còn có
thể nhấc nổi cái nồi, vừa lúc có thể giúp cháu giữ trẻ."
Trong nhà ăn Deron cúi đầu vừa sờ lấy ngón tay của mình vừa cảm khái nói:
"Đúng đúng đúng, chúng ta còn có thể làm được chút chuyện."
"Bà ngoại, bà nhìn đi, ông ngoại cũng nói chúng ta còn có chuyện muốn làm,
cho nên chuyện về con cái trước mắt cũng không cần phải vội vàng."
"A?"
Deron kinh ngạc ngẩng đầu, ông ấy cũng không phải có ý này.
"Chuyện của mình, để trong lòng, chuyện công việc thì quá bận rộn, con người
là một cái đinh, kiểu gì cũng sẽ cảm thấy chờ đến sau khi đóng cái đinh này
xuống, còn có thể có đủ thời gian ung dung đi làm những chuyện mà mình sắp
xếp trong lòng, thật ra, cũng không có nhiều thời gian như vậy."
"Cháu hiểu rõ ý của ngài, bà ngoại."
"Nhưng cháu vẫn sẽ tuân theo ý nghĩ trong lòng mình?"
"Ừm, đúng thế."
"Giúp bà nếm thử canh một chút, thêm một ítgia vị, đồ ăn kèm cũng dọn xuống
thôi."
"Được rồi."
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Ông Deron đứng dậy đi ra mở cửa, người tới chính là Philomena.
Philomena không có mặc thần bào, nửa người trên là áo len cổ cao màu đỏ, nửa
người dưới thì là quần jean màu xanh lam.
Nhưng mà cô có một cái năng lực đặc thù, đó chính là cách ăn mặc cho dù có
trẻ trung tươi sáng nhưng khi mặc lên trên người cô, đều sẽ cho người ta một
loại cảm giác "m u".
"Tới rồi sao." Deron cười chào hỏi, mời Philomena vào.
Philomena nhìn Deron một chút, là một sát thủ ưu tú và người sử dụng giấc
mộng, cô có thể dễ dàng cảm giác được cảm xúc đối phương, nhưng mà cô
cũng không có nói gì về chuyện này.
Trong nhiều thời điểm, người như cô cũng sẽ không lấy lòng người khác, cái vẻ
mặt và tư thái kia, ngỡ như đi tới chỗ nào thì người bên cạnh cũng thiếu mình
mấy chục nghìn phiếu điểm vậy....
Nhưng Deron bởi vì nguyên nhân bản thân, ngược lại cảm thấy thân thiết với cô
gái nhà Filsher này.
Philomena đi vào phòng khách, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, Deron đã chỉ chỉ
phòng ăn: "Chúng ta đang nói chuyện trong phòng khách đấy.”
Âm thanh rất lớn, cứ như là đang cố ý cường điệu.
Philomena đi vào phòng ăn, Karen tựa ở cửa phòng bếp quay đầu nhìn về phía
cô.
"Bộ trưởng." Philomena hành lễ với Karen.
"Ngồi đi." Karen gật đầu.
“Ừm.”
Philomena ngồi xuống.
Deron rót cho Philomena một tách trà đặt ở trước mặt, sau đó ngồi xuống chỗ
khi nãy của mình.
"Lần trước đánh vẫn chưa được." Phu nhân Đường Lệ bắt đầu gây chuyện.
Philomena không nói chuyện.
"Câm à?" Phu nhân Đường Lệ hô lên.
"Vấn đề thực lực." Philomena bắt đầu trả lời, "Thực lực tuyệt đối không đủ,
không có cách nào khác."
"Ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ như thế, bản thân là một sát thủ, chỉ dám ra tay
với người có thực lực tuyệt đối dưới mình, vậy còn gọi là sát thủ gì?"
"Đối phương cũng là một tên sát thủ."
"À, phế vật."
Vẻ mặt của Philomena không có chút biến hóa nào, cúi đầu xuống bắt đầu uống
trà.