nhẹ nhàng đập ở trên bàn.
Anh đang tự hỏi một vấn đề, vấn đề này anh đã sớm ra quyết định, nhưng bây
giờ lại có hứng thú mà ôn lại một lần nữa.
Đó chính là Vicole còn không có giết Pavaro, bây giờ đem cái chết của Pavaro
chết đặt ở trên người của Vicole, xem như đã lấy được danh dự vốn có cho ngài
Pavaro "Đã sớm chết đi", cái việc này có đúng hay là không? Chắc chắn là đúng
rồi.
Có nên làm như vậy hay không?
Theo lý thuyết, vậy đúng thì chắc chắn phải làm, nhưng trong lúc này là có một
sợi dây thừng, sợi dây này lại cần phải đi xuyên qua một bãi bùn lầy.
Không phải là bởi vì Karen bỗng nhiên không muốn tiến hành "Vu oan" cho
Vicole, càng không phải là bởi vì anh bỗng nhiên mềm lòng, chỉ là bởi vì những
lời mà Vicole vừa nói lúc nãy đã kích thích Karen, đốt lên lửa giận trong lòng
anh.
Cho nên, mới có thể lật lại cái vấn đề sớm đã có quyết định cũng không có khả
năng sửa đổi lại ở trong lòng.
Thật ra thì trên một mức độ nhất định, Karen hạnh phúc, sự tích lũy dồi dào của
anh, để anh có thể tiết kiệm được phần lớn công sức để tích góp và lắng đọng
trong quá trình thăng cấp, bởi vì Phán quyết quan bình thường, không, cho dù là
Thuật pháp quan bình thường, năng lượng linh tính cùng với năng lượng linh
hồn tích lũy của họ còn kém mình rất nhiều.
Cũng đang trong quá trình tự hỏi về vấn đề này,
Ở trước người Karen, lại hiện ra một bộ thần bào phán quyết.
Chỉ có điều là phần màu đỏ trên ngực của bộ thần bào này, so với bộ xuất hiện
trước đó, trở nên tối màu đi không ít.
Sau khi trông thấy Karen lại xuất hiện thời cơ để thăng cấp, con mắt của Vicole
trừng lớn vô cùng, nếu như không phải hai tay đang bị còng tay khóa lại, hắn
thật sự muốn tự tát mình mấy cái bạt tay, nói với mình đây là đang nằm mơ, hi
vọng mình sớm tỉnh dậy khỏi giấc mơ này!
Nhưng đây không phải là mơ.
Người trẻ tuổi này, ngồi yên ở đó, vừa nghe mình trào phúng và chửi mắng, vừa
bắt đầu lần thăng cấp thứ hai.
Hô hấp của Vicole bắt đầu trở nên vô cùng gấp rút, thậm chí, hắn đã không
khống chế nổi cơ bắp trên người mình đang run rẩy.
Đây là sỉ nhục, hắn cố ý, hắn đang sỉ nhục mình!
Cái người này, đáng chết, thật đáng hận!
Ngươi cho rằng làm như vậy có thể đốt lên lửa giận của ta sao, ngươi cho rằng
làm như vậy thì có thể nhục nhã ta rồi sao?
Ha ha,
Tốt,
Ta sẽ để ngươi trả giá thật lớn!
Vicole đang tiếp tục xoay vòng trong cái thế giới định hình theo quan niệm của
hắn, Karen thì duỗi ra tay, tiếp tục đưa tay về phía trước, xua tan hình chiếu của
bộ thần bào thứ hai.
Trước lúc còn chưa suy nghĩ rõ ràng, anh cũng không có khả năng thăng cấp.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, tiếp theo cũng không phải là lúc thăng
cấp, mà là khi nào thăng cấp thì phù hợp nhất.
Karen giơ cánh tay của mình lên, bàn tay để mở ra.
...
Đằng sau tấm pha lê, Wilker đứng trong căn phòng sát vách mà "Dự thính" và
ghi chép, lúc trước còn đang cảm khái:
"Mẹ nó! Đây rốt cuộc có còn là con người hay không, cái này còn là con người
sao?
Ngài Tahisen à, bây giờ tôi gần như có thể chắc chắn, cái vị đội trưởng mới này
của tôi, chắc chắn có quan hệ với ngài, có dính líu.
Anh ta không phải cô nhi, tuyệt đối không phải.
Ngài Tahisen à, chẳng lẽ ngài đã nhìn thấy bóng dáng của ai từ trên người của
anh ta rồi sao?
A, không chịu nổi, đội trưởng lại tự mình xua tan đi thời cơ thăng cấp một lần
nữa!"
Wilker trông thấy Vicole ngồi trong phòng thẩm vấn, sắc mặt lúc này đã tái đi
vừa tức giận.
Nhưng mà cậu ta cảm thấy sắc mặt của mình chắc cũng không dễ nhìn hơn
được bao nhiêu, đến cùng thì phải là loại người có thiên phú dư thừa đến mức
nào, mới có thể tùy ý đến tình trạng này!
Có bao nhiêu thần quan cả một đời chỉ có thể ở phí thời gian trong giai đoạn
thần bộc, bao nhiêu người tha thiết ước mơ cảnh giới Phán quyết quan, vậy mà
ở chỗ này lại trở thành rác rưởi có thể tùy ý vứt bỏ.
"Mẹ nó, đội trưởng, anh là đang chọn màu sắc và kiểu dáng sao!"
Đúng lúc này, Wilker trông thấy động tác tay của Karen, sau đó lập tức ý thức
được cái gì, ra khỏi phòng, đi tới cửa của phòng thẩm vấn bên cạnh, đẩy cửa
phòng ra, sau khi bước vào thì đi đến sau lưng Karen.
Sau đó, thì Wilker đem cái quyển « Điều Lệ Trật Tự » vẫn luôn mang theo bên
người kia đặt vào bên trong lòng bàn tay Karen, vừa lúc để Karen nắm chặt.
Karen vẫn không mở mắt ra, tựa như cũng không có ý định mở ra mà đọc, mà là
hai tay ôm sách nhẹ nhàng vuốt ve ở trước ngực.
Anh biết kế hoạch tiếp theo của Neo và Bernie, Vicole, chỉ là bước đầu tiên, chờ
sau khi đi xong bước đầu tiên này, đó là muốn tiếp tục dính líu đến nhà Naton.
Nếu như cuối cùng có thể làm Chủ giáo Dorfort trượt chân, đây cũng sẽ mang ý
nghĩa trong cuộc đấu tranh quyền lực này, Đòn Roi Kỷ Luật của đại khu thành
phố York xé mở ra một cái lỗ lớn để đứng vững bước chân.
Mà loại dính líu này, chắc chắn sẽ sử dụng tới không ít thủ đoạn không tiện để
nói ra, ví như nói xấu, ví như tạo thế, ví như liên hợp...
Theo lý thuyết, đây cũng là không đúng, chí ít trên mặt quá trình, không cách
nào tạo ra ý nghĩa thật sự.
Chỉ là, Vicole đã ở ngay trước mặt của mình, nói với mình, hắn vốn là muốn
giết chết cả nhà Pavaro, lực lượng của hắn đến từ gia tộc của hắn.
Lấy công lao của Pavaro, chắc chắn là có gia tộc của hắn ở phía sau vận hành.
Bác của hắn, cũng biết ý nghĩ của hắn, ngăn cản hắn chỉ là bởi vì mình đang ở
trong Nhà Tang Lễ, nếu như mình không sống ở nơi đó, bác của hắn sẽ không
ngăn cản hắn trả thù, thậm chí sẽ lợi dụng thân phận của mình giúp cháu của
mình kết thúc công việc.
Ông nội của hắn chắc chắn cũng biết chuyện của hắn, cha của hắn chắc chắn
cũng biết, người nhà của hắn, chắc chắn cũng đều biết, bởi vì cảnh giới và thực
lực thật sự của hắn không cách nào giấu diếm được người nhà