Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúc ngài sinh nhật vui vẻ, chúc ngài sinh nhật vui vẻ, chúc ngài sinh nhật vui

vẻ, thiếu gia Eisen......"

Cái này vốn nên là một hình tượng tự hào và cảm động, dù gì thì cả con phố đều

đang nhiệt tình la lên tên của ngươi, trao lời chúc sinh nhật chân thành và tha

thiết nhất.

Nhưng mặt của ngài Eisen, lại c562hìm sâu xuống như một đầm nước đọng.

Ông ấy nhớ kỹ Richard từng khoe khoang với mình, nói rằng chỉ cần đến một

con phố điểm tâm nào đó rồi hô lên tên tuổi của "thiếu gia Eisen", thì có thể

trực tiếp có tự cách ký sổ nợ;

Bởi vì câu nói này, sau khi về đến nhà, Richard bị mình đánh một trận, ngồi xe

lăn vài ngày.

Sau đó thì ngài Eisen cũng bỏ đi.

Nhưng cũng không nghĩ tới, hôm nay lại tới đây, con của mình lại có thể mang

đến cho mình một "Niềm vui bất ngờ" như vậy!

Nó không chỉ mượn tên của người cha này là mình, ngay cả thông tin tư liệu

đều “Nôn” ra theo tình hình thực tế.

Lúc trước, khi còn chưa biết thân phận thật sự của Karen, ngài Eisen thỉnh

thoảng còn cố ý khắc chế ý nghĩ so sánh con trai mình với Karen ở trong lòng,

ông ấy cảm thấy làm như vậy thì cũng không được công bằng lắm đối với con

trai của mình, thậm chí cảm thấy khó hiểu khi mình thường xuyên sinh ra loại

suy nghĩ này ở trong đầu.

Hiện tại, sau khi biết Karen là cháu trai của mình, rốt cục ngài Eisen có thể

quang minh chính đại đem con trai của mình so sánh với Karen, sau đó chính là,

càng so sánh càng nổi điên!

Mình và mẹ của Karen là chị em, nói cách khác trên người của Richard và

Karen đều có huyết thống nhà Guman, nhưng là bây giờ, con của mình bị Karen

trực tiếp đè nát bét, có phải đã nói lên rằng sự chênh lệch rất lớn ấy vốn đã xuất

hiện từ trên người của cha mẹ hai bên?

Lại hồi tưởng lại một chút về sự đúng mực của Karen khi đối nhân xử thế, so

sánh với cảnh tượng hoang đường trước mắt do con trai mình tạo ra...

Hai nắm tay của ngài Eisen từ từ nắm chặt, hít sâu một hơi, lại chầm chậm

buông ra.

Phu nhân Kaixi ngay từ đầu rất là kinh ngạc, sau đó lập tức là phẫn nộ.

Bất kể là người phụ nữ nào đứng ở chỗ này, nghe được mấy tiểu thư của cả một

con phố điểm tâm hô to tên của chồng mình, đều sẽ theo bản năng mà cảm thấy

tức giận.

Trách không được mấy tháng này chồng mình thường xuyên mất tích không có

nhà, thì ra đều đến nơi này để hưởng thụ?

Có điều rất nhanh thì phu nhân Kaixi đã tỉnh táo lại.

Đầu tiên, cô biết rõ chồng của mình có thể mắc bệnh tâm thần, nhưng sẽ không

mắc bệnh trăng hoa.

Tiếp theo, trong miệng của những người phụ nữ này đang kích động hô hào

"Thiếu gia Eisen sinh nhật vui vẻ", nhưng khi Eisen thật sự đang đứng ở trước

mặt của bọn họ, ánh mắt của bọn họ vốn cũng không có tập trung lên trên người

của chồng mình.

Điều quan trọng nhất đó chính là... Mình đến đây để tìm con trai.

Cho nên, một loạt manh mối liên kết với nhau, cứ như vậy rõ ràng không sai

lầm mà đặt ở trước mặt.

Nhưng phu nhân Kaixi vẫn còn có chút không dám tin tưởng, cô ấy không dám

tin rằng con trai của mình vậy mà lại có thể trở nên "Sa đọa" như thế.

Nhưng mà, "Sự thật" rất nhanh đã tự mình ló mặt ra.

Richard và Lieza cùng với Ronis đồng hành đi ra trước cửa của cửa hàng điểm

tâm, đứng ở ven đường, dáng vẻ tươi cười trên mặt phất tay thăm hỏi mấy vị

tiểu thư, giống như là lúc nghị viên tranh cử ở trên sân khấu đối mặt với những

cử tri đã giúp đỡ mình bên dưới.

Lieza và Ronis đứng ở sau lưng Richard, hai tay đặt trước ngực, nói thành tiếng:

"Nguyện Nữ thần phù hộ ngài, thiếu gia Eisen."

Richard cười cười, đáp lễ nói: "Nguyện Ánh Sáng Trật Tự, che chở cho mọi

người."

Lập tức, Richard bắt đầu tiếp tục phất tay chào hỏi, tận lực chiếu cố từng cửa

hàng điểm tâm mình làm khách.

Mãi cho đến khi cậu ta hướng mặt nhìn về một hướng, ở nơi đó có một chiếc xe

khá quen mắt đang đậu, bên cạnh xe còn có hai người trông có vẻ rất quen mắt

đang đứng.

Richard trong thoáng chốc đã cảm nhận được cái gì gọi là sấm sét giữa trời

quang, tựa như là dưới bầu trời trong xanh, mình cầm trong tay của một thanh

kẹo que rất là vui vẻ mà nhún nhảy chân sáo, một tia sét giáng xuống, chạy dọc

theo thanh kẹo mà đánh vào trên người mình.

Phu nhân Kaixi hít sâu một hơi, cô dự định bước lên trước để trói con trai mình

lại rồi mang về, nhưng chồng của mình lại trực tiếp quay người, ngồi vào trong

xe.

Thấy thế, phu nhân Kaixi chỉ có thể cố nén lửa giận, cũng ngồi vào trong xe.

Ngài Eisen nổ máy xe, hoàn toàn không có ý định chờ Richard.

Richard lập tức nói với Lieza: "À, người hầu trong nhà của ta đến đón ta trở về,

cô đem chiếc chìa khóa xe này giao cho bạn của ta, để hắn tự mình lái xe trở

về."

"Được rồi, thiếu gia Eisen."

Trên phương diện bạn bè, Richard từ trước đến nay là không thể chê, đến bây

giờ, cậu ta thế mà còn có thể quan tâm đến Leon sau đó về nhà có tiện hay

không.

Ngay sau đó, Richard vừa tiếp tục phất tay thăm hỏi hai bên đường vừa chạy về

hướng chiếc xe của cha mẹ mình.

Đợi đến lúc cậu ta mở cửa xe, xe đã lái về phía trước, Richard vội vàng nghiêng

người vào, ngồi xuống, trước lúc đóng cửa xe lại, cậu ta còn làm thêm mấy

động tác hôn gió, những tiếng thét lại vang lên.

Cuối cùng, Richard đóng cửa xe lại, trong chốc lát ngăn cách phía bên ngoài, tất

cả nhiệt tình và ồn ào náo động lúc trước đều không thấy, chỉ còn lại sự kiềm

nén và yên lặng.

Richard ngồi ở phía sau xe mím môi, gượng ép mỉm cười,

Nói:

"Cha, sinh nhật vui vẻ!"

Ngài Eisen tiên sinh không nói chuyện, nhưng chân ga càng dẫm mạnh hơn so

với trước, tốc độ xe cũng nhanh hơn rất nhiều, như vậy có thể về nhà sớm hơn

một chút.

Phu nhân Kaixi ngồi bên ghế lái phụ cũng từ từ nhắm hai mắt, hô hấp trở nên

rất nặng, mỗi một lần hít vào rồi thở ra đều giống như đang cố gắng đè nén thứ

gì.

"A, mẹ yêu dấu, bao lâu rồi mẹ không có cùng cha con cùng nhau đến đón con

vậy, lần trước có lẽ còn là lúc con học tiểu học đấy nhỉ?"

Không ai đáp lời.

Richard chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tự cứu lấy mình mà nói:

"Người một nhà chúng ta đã thật lâu không có cùng nhau ngồi chung xe, điều

này thật sự làm cho con cảm thấy rất ấm áp."

Nói nói, Richard bắt đầu chảy nước mắt ra, lúc lau nước mắt, cậu ta còn ý chú ý

đến phản ứng của cha mẹ mình đang ngồi ở phía trước.

Bọn họ vẫn không phản ứng.

Richard tuyệt vọng.

"Cha, mẹ, con chợt nhớ rằng ở trong bộ môn còn có một số văn kiện chưa được

xử lý tốt, đội trưởng bọn họ không lâu sau sẽ trở về rồi, con phải sắp xếp xử lý

những công việc này xong trước khi bọn họ trở về..."

Phu nhân Kaixi mở miệng lạnh như băng nói:

"Nếu bây giờ con còn tiếp tục nói nhảm, chờ đến khi đội trưởng trở về thì có thể

trực tiếp tới tham gia lễ truy điệu của con."

Richard: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK