Alfred đến cổng chung cư.
"Thay ta nói lời cảm ơn một lần nữa đến bà của cậu, điểm tâm mà bà ấy làm rất
phù hợp với khẩu vị của ta."
"Cảm ơn, bà nội tôi nghe được khích lệ lời khích lệ của anh thì chắc chắn sẽ hết
sức vui mừng."
Sau đó, Karen và Alfred ngồi lên xe.
"Thiếu gia, ân nhân của nhà Ventura, thế mà lại là lão gia Dis."
Alfred cũng nhận ra, dù gì thì anh ta cũng từng là đối thủ “khó phân thắng bại”
với Dis.
"Ừm."
"Cứ như vậy, về sau Ventura trở thành thuộc hạ của thiếu gia sẽ là chuyện
đương nhiên."
"Không, không có việc gì là chuyện đương nhiên, lúc trước ông nội giúp bọn họ
vốn cũng chỉ là vì thí nghiệm, mặc dù kết quả cuối cùng giúp ích cho bọn họ,
nhưng trên bản chất thì đây là một loại giao dịch bình đẳng giữa hai bên...
Người ta cảm ơn là chuyện của người ta, chúng ta cũng không cần phải dán cái
nhãn ân nhân lên mặt của chính mình.
Mặt khác, việc về ông nội tôi cũng không có khả năng công khai ra ngoài."
"Thiếu gia suy nghĩ đúng."
"Tốt, về nhà đi, tôi muốn nghĩ nghỉ ngơi một chút."
...
Buổi chiều ngày thứ hai, Karen đang ngồi trong phòng sách vừa uống nước đá
vừa xem sách, tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Alo, Nhà Tang Lễ Pavaro xin nghe."
"Karen à." Bên phía đầu dây đối diện truyền đến âm thanh của đội trưởng, "Suýt
nữa quên chúc mừng cậu vượt qua được tuyển chọn."
"Có chuyện gì thì đội trưởng ngài cứ nói thẳng đi."
Karen sẽ không khờ dại mà cho rằng đội trưởng thật sự bỗng nhiên quên đi việc
"Chúc mừng" mình cho nên mới cố ý gọi cú điện thoại này.
"Là như thế này, ta bây giờ đang dẫn theo phần lớn người của tiểu đội chấp
hành nhiệm vụ ở thành phố Tang Phổ."
"Vì cái gì mà không cho tôi biết?"
"Hôm qua khởi hành lúc đêm khuya, nghĩ đến cậu còn muốn chuẩn bị cho cuộc
tuyển chọn cuối cùng, sợ ảnh hưởng đến cậu, cho nên quyết định không thông
báo, đúng, thời gian cụ thể đã có rồi, 8 giờ sáng ngày mốt, đến cao ốc giáo vụ
dùng trận pháp dịch chuyển mà đến nơi tuyển chọn, cậu nhớ kỹ thời gian."
"Được rồi, tôi nhớ kỹ."
"Có điều bây giờ còn có một việc, cần cậu hỗ trợ một chút, không có cách nào
khác, ta bây giờ cũng đang thiếu người."
"Đội trưởng, ngài nói đi."
"Đi một chuyến đến nhà hát Quill khu nam, lấy giúp ta một vật. Nhà hát bắt đầu
diễn xuất vào bảy giờ buổi tối, cậu có thể mua vé đi vào, tìm một diễn viên tên
là Hiddink, nói cho hắn biết chó săn để cậu tới lấy hàng, hắn sẽ đưa đồ cho cậu.
Ta không biết hắn là dùng thứ gì để đựng đồ, có điều nếu cậu thấy tò mò mà nói
thì đến lúc đó có thể mở ra xem xem xét, không có chuyện gì."
"Được rồi, đội trưởng, tôi đã biết."
"Ừm, vất vả cậu đi một chuyến, vật kia, ta không yên lòng để người khác tới
lấy."
"Tôi sẽ đi lấy, vâng, đội trưởng, ngài có đến bảo tàng gốm Lemar chưa?"
"Đi rồi, không phải thời gian còn sớm sao, tối hôm qua ta để cho Memphis đi
quan sát cái bảo tàng gốm kia."
"Memphis?"
"Ừm, lúc đầu ta muốn sắp xếp cho Richard đi, nhưng Richard đi đứng không
tiện."
"Đi đứng... Không tiện?"
"Tựa như là bị đánh gãy chân."
"Cái này..."
"Cho nên Memphis tạm thời không tiện ở trong nhà, ta để ông ấy đến bảo tàng
gốm."
"Được rồi, tôi đã biết, đội trưởng."
"Trước hết cứ như vậy, ban đêm bên ta cũng bắt đầu hành động, cần nghỉ ngơi
trước một chút."
"Ừm."
Cúp điện thoại, Karen đi ra khỏi phòng sách, trong kho hàng, Alfred, Pall và
Kevin đang tiến hành thí nghiệm, chuẩn bị chính thức ra tay với quả trứng màu
tím kia.
Cho nên Karen cũng không có bảo Alfred ra ngoài cùng với mình, lúc đi đến
nhà trên, trông thấy Pieck và Dincom đang ngồi ở đó xem báo chí.
Karen vẫy vẫy tay với Pieck: "Pieck, đi ra ngoài cùng ta."
"Vâng, ông chủ."
Trong ánh mắt hâm mộ của Dincom, Pieck ngồi vào vị trí lái giúp ông chủ lái
xe.
Khoảng cách tới thời gian diễn xuất còn quá sớm, Karen không có đến nhà hát
Quill, mà là đi tới bảo tàng gốm Lemar.
Pieck ở lại trong xe chờ, sau khi Karen xuống xe đẩy cửa ra đi vào trong, vừa đi
vào, đã nhìn thấy Memphis ngồi ở chỗ đó, trước mặt có một cái bàn xoay, đang
ngồi làm gốm.
Trông thấy Karen tới, Memphis vô ý thức muốn đứng người lên.
"Không không không, ông tiếp tục, tiếp tục, không nên bỏ dở tác phẩm."
Memphis tiếp tục ngồi, tỉ mỉ dùng tay tiếp tục khống chế góc độ.
"Lemar đâu?" Karen hỏi.
"Vừa ra khỏi cửa đi mua bữa tối." Memphis trả lời.
"Ông đến đây lúc nào?"
"Tối hôm qua đội trưởng để cho tôi tới, vừa lúc tôi ở nhà cũng không tiện."
"Richard..."
"Hai cái đùi đều gãy mất."
Karen mím môi, nói: "Thật có lỗi, nếu như lúc ấy ta lại kiên quyết thêm một
chút, cậu ta hẳn là có thể giành được vị trí."
Nhưng cho dù là không thể vượt qua tuyển chọn, cũng không thể bị đánh đến
mức thảm như vậy a?
Gia giáo nhà Guman, trở nên nghiêm khắc như thế từ lúc nào?
Thật ra, sở dĩ Richard sẽ có tính cách lông bông như vậy, cũng là bởi vì từ nhỏ
áp lực của cậu ta cũng không lớn, người trong nhà đối với cậu ta rất khoan
dung, nhất là sau khi cha mẹ cậu ta sống riêng.
"Ừm?" Memphis nhận ra Karen hiểu lầm, "Nguyên nhân không phải là bởi vì
cuộc tuyển chọn, nó phạm vào sai lầm khác."
"Sai lầm khác, cái gì sai?"