bởi vì lo đuổi theo Karen và Muri, không chú ý không chế lực, sau khi tên cướp
biển kia bị đạp trúng thì ngay lập tức nổ tung, máu tươi và thịt nát trực tiếp bắn
tung tóe khắp người của cô và Muri.
Muri đưa tay lau mặt một cái, không còn lời nào để nói.
Philomena cũng cảm thấy mình làm có hơi quá, nói với Muri: "Thật ngại quá."
“Không có việc gì." Muri lắc đầu, "Coi như là tạo ra tác dụng trấn áp đi."
Hiệu quả, vẫn có, bởi vì chém chết nhanh chóng tất nhiên không có hiệu ứng
bắt mắt bằng việc làm cơ thể nổ tung. Mười tên thuyền viên đang đứng kia lập
tức từ bỏ chống cự lại "Kẻ địch", toàn bộ quỳ sát xuống dưới đất.
Lão thuyền trưởng râu trắng bị trói ở cột tàu bắt đầu kêu gọi Karen, huyên
thuyên nói một loạt, Karen khẽ nhíu mày. Lập tức, lão thuyền trưởng giống như
là ý thức được điều gì, lập tức lại thay đổi một loại ngôn ngữ, thấy Karen vẫn
nhíu mày, hắn ta lại thay đổi một lần nữa... Rốt cục, hắn ta cũng nói ra tiếng
Maclay.
"Cảm tạ ngài đã cứu ta, tàu Gindo sẽ là của ngài, chúng ta cũng sẽ dâng hiến
lòng trung thành với ngài!"
Karen cười cười, lão thuyền trưởng đang giở trò với mình, lúc trước hắn huyên
thuyên đổi rất nhiều ngôn ngữ rõ ràng là đang có ý khoe khoang, là đang cố ý
thể hiện ra giá trị của mình.
Điều này, từ lúc hắn ta thay đổi thành tiếng Maclay thì Karen đã nhận ra, hắn ta
chắc hẳn là đã sớm đoán được "Nhân chủng" của ba người mình.
Karen cũng sẽ không phản cảm với chút tâm tư nhỏ đó, anh cũng không hi vọng
để cho một tên đần giúp mình làm việc, thanh kiếm Lưu Tư vung lên, sau khi
chặt đứt sợi dây trói ở trên người của lão thuyền trưởng, lão thuyền trưởng lập
tức quỳ mọp xuống trước mặt Karen.
"Ngươi có thể khống chế chiếc thuyền này sao?"Karen hỏi.
"Có thể, không thành vấn đề!" Lão thuyền trưởng cực kỳ chắc chắn mà nói.
"Vậy thì quét dọn nơi này một chút, tiếp tục hướng về cảng đi."
"Vâng, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của ngài, xin ngài đến phòng thuyền
trưởng của tôi, tôi sẽ đi chuẩn bị món ăn và rượu ngon dâng lên để phục vụ
ngài."
"Không cần phiền phức như vậy, ngươi qua đây đi, ta có một số việc muốn hỏi
ngươi."
"Được rồi, toàn bộ đều nghe theo dặn dò của ngài."
Karen đi vào trong phòng thuyền trưởng, không gian bên trong cũng không lớn,
nhưng bố trí rất có không khí nghệ thuật. Muri và Philomena thì đứng ở trước
cửa mà canh chừng, lão thuyền trưởng một mình đi vào theo.
"Phía trước là hòn đảo gì?"
"Là Hỏa đảo."
"Hỏa đảo, ở trên đảo có núi lửa à?"
"Không phải, trong truyền thuyết, Thần Lửa từng giáng lâm xuống hòn đảo này,
cho nên tên của hòn đảo này cứ như vậy mà truyền xuống, bây giờ Hỏa đảo là
đảo chính của Liên minh cướp biển Roma Fort."
"Liên minh cướp biển..."
"Là một liên mình được thành lập từ 7 nhóm cướp biển lớn, cũng là nơi giao lưu
tập kết hàng của cướp biển trong vùng biển này, ở trên đảo cái gì cũng có."
"Cái gì cũng có... Có trận pháp truyền tin và trận pháp dịch chuyển không?"
"Có, nhưng mà hai thứ này quá quý giá, thuộc sự quản lý của liên minh, nếu
người ngoài muốn sử dụng mà nói, cần phải chi trả phiếu điểm, mà phí tổn lại
rất đắt đỏ."
"Chỉ cần có thể chi trả phiếu điểm là được rồi, phải không?"
"Đúng vậy, liên minh cực kỳ coi trọng chữ tín, nhất là ở trên Hỏa đảo, điều này
ngài có thể yên tâm, ở chỗ tôi còn có một chút phiếu điểm, còn có một số tài sản
được giữ trong ngân hàng do Liên minh mở, tôi có thể lấy ra để thanh toán cho
ngài."
"Được rồi, ta đã biết."
Sự việc lập tức trở nên đơn giản, nhưng mà Karen vẫn là có ý định lên bờ để tận
mắt xem xét tình huống, không cần phải gấp gáp mà gọi toàn bộ tiểu đội đến.
"Vậy thì chờ đến khi chúng ta cập bờ, ngươi và chúng ta đến chỗ Liên mình một
chuyến đi, ta muốn tận mắt nhìn một chút."
"Vâng, đương nhiên rồi, tôi sẽ hết lòng phục vụ ngài."
Karen không hỏi lão thuyền trưởng vì sao bị thuộc hạ tạo phản, hắn cũng không
chủ động nói về việc này, Karen và lão thuyền trưởng cùng nhau đi ra khỏi
phòng thuyền trưởng, lúc này đã nhìn thấy Pall đã đứng ở trên đài chỉ huy, trên
đầu đội một chiếc mũ cướp biển không biết vừa lấy từ trên đầu của tên cướp
biển nào.
"A, Karen, ta cảm giác sức mạnh của huyết mạch gia tộc trong cơ thể đang sôi
trào! Đây là chiếc thuyền cướp biển của cậu, cậu có nghĩ ra tên nào để đặt cho
nó chưa?”
"Không có."
"Không phải cậu luôn rất chú ý đến những cảm giác nghi thức trong cuộc sống
sao?"
Karen nhấc Pall lên ôm vào trong ngực: "Chúng ta chỉ là đến đây để đi nhờ
đường, rất xin lỗi, tình huống trên đảo giống như cũng rất bình yên và lạc quan,
có quy tắc, chúng ta có lẽ rất nhanh là có thể dùng trận pháp dịch chuyển để rời
khỏi nơi này."
Pall giang tay ra: "A, trời ạ, vậy hành trình cướp biển của ta vừa mới bắt đầu mà
cứ bị bóp chết như vậy rồi sao?"
Lúc này, lão thuyền trưởng đi lên phòng quan sát, sau đó lập tức lo lắng hô ∶
"Ngừng thuyền, giương buồm trắng!"
"Chuyện gì xảy ra?" Pall nghi ngờ nói.
Cả người Karen bay lên, đứng ở trên lan can, nhìn về phía trước, phát hiện ở
chỗ gần bến tàu phía trước, có hai hạm đội bỗng nhiên tiến hành giằng co, mà
hai bên lại nhao nhao triển khai các họng pháo ra, nhắm ngay phía đối diện, bầu
không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng căng thẳng và nghiêm trọng.
Nếu như không phải lão thuyền trưởng kịp thời ra lệnh ngừng thuyền, có lẽ
chiếc thuyền mà mình đang đứng này đã chạy thẳng vào giữa chỗ mà hai hạm
đội đang giằng co.
Sau đó bỗng có một tia sáng lóe lên. Sau đó một khẩu Pháo Ma Tinh khai hỏa,
sau khi phát pháo đầu tiên vang lên thì hai hạm đội bắt đầu tiến hành nã pháo
vào nhau, sóng biển khuấy động dữ dội.
Pall ngẩng đầu lên, rất là nghi ngờ mà nhìn về phía Karen, hỏi: "Cho nên,, đây
là quy tắc trong miệng của cậu đấy à?"