Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ophelia dừng bước lại, Karen cũng ngừng lại, hai người cứ đứng như vậy một

hồi, cũng không nói chuyện.

"Đây là để cho những lần gặp mặt tiếp theo thuận tiện hơn, dù gì thì cũng cần

tìm một ít lý do để anh có thể ra ngoài."

"Thật ra thì tôi cũng rất tự do, đội trưởng cơ bản sẽ thỏa mãn bất cứ lời thỉnh

cầu từ tôi."

"Nhưng cần phải kết thúc công việc."

"Kết thúc công việc?"

"Ừm, hôm nay, bây giờ, đám người của Leon đang đứng ở chỗ đó, rất nhiều ánh

mắt đang nhìn, cần phải kết thúc công việc."

"Được."

Ophelia nghiêng người về phía trước, trán tựa lên ngực của Karen.

Karen biết, vị công chúa trước mặt này cũng không biết cách để biểu đạt tình

cảm.

Nhưng cái trán tựa lên trên ngực của mình, thật sự là có dùng lực, đến nỗi làm

cho ngực của Karen cảm thấy đau nhức.

Karen chậm rãi giơ tay lên, bắt lấy hai bên bả vai của Ophelia.

Cũng không tính là rất thân mật, nhưng ý nghĩa hẳn đã thể hiện ra được.

Thật lâu sau,

Ophelia đứng thẳng người, không nói một câu nào, quay người đi thẳng về phía

trước, đồng thời vẫy tay.

Xe ngựa của cô cùng đám cận vệ cũng đuổi theo, Karen đứng yên ở chỗ, nhìn

cô ta bước lên trên xe, quay người trở về.

Richard tháo mặt nạ xuống, trên mặt mang theo ý cười lố lăng, cái ý cười này

để Karen cảm thấy thật ấm áp, muốn đi nhắc nhở cha của cậu ta cần phải quan

tâm con trai của mình nhiều hơn một chút.

Leon thì khoanh tay, thấy Karen trở về, Leon cũng chỉ là cười cười với Karen,

trong nụ cười mang theo sự khinh miệt, vừa biểu đạt một ít sự phẫn nộ đúng

lúc, sau đó quay người qua vừa thở dài vừa quay trở về.

Richard chủ động bu đến: "Karen, hay là anh cứ ở lại trên Đảo Ám Nguyệt đi,

đó là công chúa đấy!"

"Cậu ở lại đi."

"Tôi cũng muốn ở lại đấy, nhưng người ta cũng phải muốn chứ. Đảo Ám

Nguyệt cũng rất tốt, anh thử nhìn xem, nơi này còn rộng hơn so với tưởng

tượng, dân cư cũng đông hơn trong tưởng tượng của chúng ta, nếu như có thể

cùng công chúa sống chung ở nơi này, thật ra cũng rất mỹ mãn đấy."

"Tôi và cô ta..."

Lúc đầu Karen đang muốn theo thói quen mà nói giữa hai người không có quan

hệ gì, nhưng bây giờ có nói lời này ra cũng không có chút ý nghĩa gì.

"Tôi và cô ấy cũng chưa nghĩ đến bước này."

"Quá ghê gớm!" Richard giơ ngón tay cái lên với Karen, "Ý của anh là muốn

cưới công chúa về Wien sao?"

"Cậu lo chú ý đến công việc một chút, được không?"

"Nhưng vấn đề là, chúng ta cũng không có công việc gì đàng hoàng mà, tôi đã

hỏi đội trưởng rồi, bình thường thì chúng ta để lại một nửa đội ở đó làm dự bị là

được rồi, cho dù xem như ngày kia khi hội nghị bắt đầu thì chúng ta cũng chỉ

cần đi theo xe ngựa của Chủ giáo đến ngoài sân là được rồi, hai người đi theo

Chủ giáo và thư ký vào trong, còn những người còn lại thì có thể tự do hoạt

động.

Nếu như hội trường cũng lo cả việc chuẩn bị cơm trưa thì phần lớn chúng ta chỉ

cần buổi sáng đưa ngài Chủ giáo đến, ban đêm lại xếp hàng đến đón ngài Chủ

giáo về, khoảng giữa hai mốc thời gian này cũng không có công việc gì cả."

"Thật sao, vậy nhưng chân cũng không được nhàn đâu."

"Đúng vậy."

"Cậu có thể dẫn Memphis đến nhà hát nhân ngư để thử mùi đời, cậu biết mà,

ông ta có chút hướng nội, cậu dẫn ông ấy đi ra ngoài chơi nhiều một chút, chờ

đến lúc trở lại thành phố York, trong lòng của ông ấy chắc chắn sẽ cảm kích

cậu."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, ài, tôi cũng không chịu được những người hướng nội."

"Ha ha."

Sau khi trở về không lâu, khách sạn đã cho người đưa đồ ăn đến, mặc dù thức

ăn cũng không phong phú lắm, nhưng số lượng lại nhiều, với lại có thể tự mình

lựa chọn, đồ ăn đưa đến được đựng trong năm cái vác lớn nhìn rất cổ kính, dụng

cụ ăn uống thì đặt ở bên dưới xe đồ ăn, có thể tự đến lấy dùng, mỗi ngày đến

giờ đều sẽ có người đến thu gom dọn rửa.

Quan trọng nhất là cân nhắc đến việc mọi người ở đây quá phân tán, tập trung

lại dùng cơm mà nói thì tốn quá nhiều thời gian, hành hạ người ta.

Karen bưng hai phần đồ ăn về đến phòng, đưa cho đội trưởng một phần, hai

người mặt đối mặt ngồi ở trên giường mà ăn.

"Ta cảm thấy hôm nay cô ta đến đây là để gặp cậu."

"Ừm." Karen lên tiếng.

"Ha?" Đội trưởng có chút ngoài ý muốn mà nói, "Đổi giọng điệu rồi à."

"Tôi đã có vị hôn thê, ngài biết mà, đội trưởng."

"Cho nên, đạo đức của cậu đang cảm thấy tội lỗi?"

Karen lắc đầu, nói: "Đạo đức là thước đo để ràng buộc bản thân."

"Cũng chẳng liên quan gì, Đảo Ám Nguyệt cũng không phải là chế độ một vợ

một chồng, biết vì sao mà Bernard lại nổi tiếng như vậy ở Đảo Ám Nguyệt này

không? Cái khách sạn chỗ chúng ta đang ở cũng được mệnh danh của ông ta.

Bởi vì ông ta vốn là tộc trưởng, nhưng cả đời mình chỉ lấy một người vợ."

"Đội trưởng, chúng ta có thể đổi một cái chủ đề khác."

"Được rồi được rồi, đổi một cái chủ đề à, phải đổi một cái chủ đề gì đây, chờ ăn

cơm xong, sau khi trời tối hẳn, cậu đi cùng với ta ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?"

"Đi ăn trộm."

"Đi ăn trộm?"

"Đúng đấy, nếu không ta sắp xếp cho cậu ở cùng một phòng với ta để làm gì

chứ, vừa lúc cũng thuận tiện cho hai chúng ta cùng nhau hành động."

"Vật đó rất quan trọng sao?" Karen có chút khó khăn nói, "Nơi này có ao suối

nước nóng, lúc đầu tôi dự định buổi tối đi ngâm nước nóng."

Ao suối nước nóng không trong khu mình ở, bên trong khách sạn có một cái

suối nước nóng, muốn ngâm thì phải đến đó.

"Ta không biết là nó là thứ gì, nhưng nó ở trong đầu của ta, trong đầu ta có ký

ức về vị trí của nó, tựa như trong tiệm chụp ảnh lần trước vậy, là do ta kích hoạt

địa điểm nào đó trong ký ức, chờ cho tới lúc ta đến nơi đó thì mới nhớ ra ký ức

thuộc về “nó”."

"Cái người kia, đã từng đến Đảo Ám Nguyệt?"

"Đã từng đến, chắc chắn đã đến, hẳn là còn để lại bất động sản ở đây, nhưng ta

cảm thấy bây giờ cũng không còn bỏ trống nữa.

Trước đây Đảo Ám Nguyệt từ chối cho thế lực giáo hội bên ngoài tiến vào,

nhưng nếu như muốn che dấu thân phận mà vào đây, không tuyên dương và

cũng không truyền giáo thì cũng không có vấn đề gì, suy cho cùng thì hoạt động

mua bán thương mại trên biển ở đây vẫn rất nhộn nhịp."

"Có khi nào vẫn chỉ là một cái trận pháp dịch chuyển nhỏ?"

"Không hẳn vậy, từ thành phố York dịch chuyển ra ngoại thành thì có lý, còn

dịch chuyển từ Đảo Ám Nguyệt đến Đảo Ám Nguyệt, cái tên bố trí trận pháp

dịch chuyển này chả lẽ đầu óc có vấn đề?"

"Vấn đề này chỉ có tự đội trưởng ngài biết đáp án thôi."

"Ta có hỏi người phục vụ rồi, nghe nói đến vị trí đó, người phục vụ nói những

người ở chỗ đó đều là tầng lớp quyền quý của Đảo Ám Nguyệt. Cho nên, đến

nơi như vậy để trộm đồ, đi hai người thì vẫn thích hợp hơn, một người có nhiệm

vụ trông chừng."

"Đội trưởng, đoàn đại biểu của chúng ta vừa mới tới đây ngày đầu tiên, mà ngài

đã muốn đi trộm đồ rồi sao?"

"Chính bởi vì chúng ta mới đến đây ngày đầu tiên, cho nên mới sẽ không có

người nghi ngờ là do chúng ta trộm, đương nhiên, bọn họ cũng không dám điều

tra về phía bên này. Cứ quyết định như vậy, sau khi trời tối thì chúng ta sẽ xuất

phát.

Cậu lo mà ăn cơm xong, sau đó tranh thủ ngủ một chút để bổ sung tinh thần."

"Buổi chiều đã ngủ rồi."

"Ngủ rồi? Cậu thật sự chỉ đi ngủ thôi à?"

"Ừm, ngủ một giấc trưa."

"Ha ha, đi cùng với bọn họ đến chỗ đó vậy mà cậu thật sự có thể nằm ngủ được

thật à?"

"Ngủ thiếp đi."

"Không có sử dụng dịch vụ?"

"Không có."

"Cái này có chút không được hòa đồng cho lắm, ta có nghe nói qua dịch vụ

phục vụ của người cá là một phần rất đặc sắc ở trên Đảo Ám Nguyệt, chỗ mà

Laure dắt mấy cậu đến chắc cũng không rẻ đâu nhỉ?"

"Không biết, là có người mời khách."

"Ai? Là Laure hay Leon, hay là Richard?"

"Tiểu thư Ophelia trả hóa đơn giúp tôi."

"Ách..."

Trong nhất thời vậy mà Neo cũng không biết phải nên đánh giá việc này như thế

nào,

Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười nói:

"Trách không được cậu chỉ đơn giản là nằm ngủ một giấc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK