nhà tang lễ, theo bản năng, Karen cho rằng có lẽ là người của đại khu đến.
Báo cáo điều tra mà Vicole bảo mình viết, mình đã sao chép xong, giao cho
Dincom giúp mình đưa cho “nhân viên chuyển phát nhanh”, cho nên, có lẽ bây
giờ đã có kết quả vận hành cụ thể rồi.
Quả nhiên, sau khi đi vào nhà tang lễ sau, Karen đã nhìn thấy một người đàn
ông trung niên khuôn mặt khô gầy, bên cạnh còn có một thanh niên giống như
văn thư, hai người đều mặc áo khoác màu đen.
“Thẩm phán Pavaro?”
“Phải”
“Tôi là phó chủ nhiệm Mion.”
“Xin chào, chủ nhiệm đại nhân.”
Mion đặt hai tay trước ngực, Karen cũng lập tức làm động tác như vậy, hai
người đồng thanh nói:
“Ca ngợi Thần Kỷ Luật!”
“Đến thư phòng của tôi?”
“Không cần.” Mion cười: “Theo quy trình, chúng ta có thể đơn giản hoá, thẩm
phán Pavaro sẽ không để ý chứ, dù sao, ông đã từng mấy lần đề lên kiến nghị
muốn cải thiện hơi thở quan lại nội bộ giáp hội với phòng quản lý đại khu.”
“Ồ, đương nhiên, như vậy là tốt nhất.”
“Ừm, đầu tiên, tôi muốn ông xác nhận một lượt, báo cáo tình hình về vụ án của
Zich mà ông nộp cho ban quản lý đại khi có phải chính xác không.”
“Chính xác không sai sót.”
“Tốt, được rồi.” Mion nhìn nhân viên bên cạnh mình: “Ghi lại chưa?”
“Ghi lại rồi, chủ nhiệm.”
“Thẩm phán Pavaro, đây là giấy tờ thẩm phán cấp năm của ông, mời ông nhận
lấy.”
“Cảm ơn đại khu.”
“Ngoài ra, đây là cấp trên mới của ông, quan tòa Vicole nhờ tôi chuyển cho ông
món quà chào hỏi.”
“Cảm ơn quan tòa đại nhân.”
“Quan tòa Vicole là một người rất dễ giao tiếp, có thể trở thành cấp dưới của
ông ta, là phần thường của thần Kỷ Luật dành cho ông.”
“Ha ha.”
Karen phát ra nụ cười lạnh lùng theo kiểu “Pavaro”.
“Tốt lắm, cứ vậy nhé.” Mion chỉ vào xe ở bên ngoài: “Tôi còn có việc, tôi đi
trước nhé.”
Lúc này, nhân viên nhỏ tiếng nhắc nhở.
“Ồ, bây giờ ông có thêm một biên chế thần bộc, ông có người mình tiến cử
không?”
“Đúng vậy, chủ nhiệm.”
Nhân viên lấy ra một bức anh, cười với Karen và đưa cho Karen.
“Thẩm phán đại nhân Pavaro có thể trực tiếp cho thần bộc mà ông chọn trúng
đến tòa nhà giáo vụ của phía sau cục cảnh sát phố Ngô Đồng, vào đó làm thủ
tục hồ sơ chứng nhận thân phận, đưa danh thiếp này cho người chứng nhận
xem, anh ta sẽ nhanh chóng thông qua, tiền đề là, anh ta buộc phải là thần bộc
của tín ngưỡng thần kỷ luật.”
Karen: “Đương nhiên rồi.”
“Sau đó ông đến tìm tôi theo địa chỉ trên ảnh, hoặc là bảo thần bộc mà ông chọn
trực tiếp đến tìm tôi, tôi rút hồ sơ của anh ta đến dưới thẩm phán của ông.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Tiếp theo không có việc gì khác chứ?” Mion hỏi.
“Chủ nhiệm, còn có một chuyện.” Karen nói.
“Ồ, chuyện gì?”
“Có lẽ đại khu còn có một phần thưởng cho tôi, nếu tôi không nhớ nhầm, có lẽ
là hai ngàn phiếu kỷ luật.”
Mion cau mày, chỉ vào hộp quà: “Không phải trong hộp có rồi sao?”
“Đây là món quà của quan tòa tặng cho cấp dưới là tôi, không phải là phần
thưởng của đại khu.”
Khuôn mặt Mion lộ ra vẻ không vui, sau đó rút ra hai ngàn phiếu trật tự từ trong
túi quần đưa cho Karen, nói:
“Quên mang phong bì.”
“Tốt.” Karen nhận lấy.
Mion quay người bước đi, văn thư trẻ tuổi đó khom lưng với Karen, rồi đuổi
theo.
Karen biết, nếu mình không đòi phần thưởng của đại khu, thì sẽ bị ăn chặn, thực
ra nếu là bản thân mình, sẽ không ngại phân chia một chút, nhưng ai bảo bây
giờ anh là Pavaro, chắc chắn phải đòi lại!
Chỉ là nghi thức thăng chức này rất qua loa, quá trình thẩm vấn cũng rất qua
loa, Karen biết đây là bởi vì Vicole cố ý sắp xếp, là muốn mình thể hiện mạng
lưới quan hệ của ông ta sâu rộng thế nào.
Nhưng trong mắt Karen, hành động này giống như là một con khỉ nghịch ngợm
không ngừng khoe khoang cái đít đỏ của ông ta với mình.
Pieck và Dincom lập tức đi tới: “Chúc mừng ông chủ!”
“Ừm.”
Karen gật đầu, giao hai ngàn phiếu trật tự cho Pieck, nói với bọn họ: “Đưa cho
phu nhân, ngoài ra tôi mới nhận một nhiệm vụ, khá là bận, bây giờ phải ra ngoài
một chuyến, có lẽ sẽ không quay về một khoảng thời gian, cho nên đợi người
mới đến, các anh tiếp đãi anh ta tử tế đấy.”
Dincom cười nói: “Yên tâm đi, ông chủ, ta sẽ dạy quy tắc cho người mới đó.”
Pieck cũng nói: “Ông chủ, chúng tôi sẽ dạy dỗ anh ta tử tế!”
“Ừm, tôi tin tưởng các anh có thể làm được, ta cũng rất mong đợi.”
Karen gật đầu, quay người đi ra khỏi nhà tang lễ, ngồi vào phía sau xe của
Alfred, Karen mở hộp quà ra trước, trong hộp là mười ngàn phiếu trật tự, sau
khi đếm xong, trực tiếp đưa cho Alfred.
Alfred cầm phiếu kỷ luật đặt vào trong túi công văn của mình.
“Hộp không tồi, đừng vứt đi, dùng để đựng đầu của Vicole.”
“Vâng, cậu chủ; đúng rồi, cậu chủ, sau đây chúng ta đi đâu?”
Karen sờ chiếc nhẫn, biến thành dáng vẻ của mình, nói:
“Đi làm chứng minh thư.”
Nói xong,
Karen thở dài,
“Phải tranh thủ thời gian, còn không làm chứng minh thư thần bộc, tôi sắp được
tăng đến thẩm phán rồi.”