lão Hoven.
"Nếm thử đi, rượu này do ta tự ủ đấy."
Lão Hoven cúi đầu xuống, cái mũi ngửi ngửi, hít sâu một hơi rồi lắc đầu, nói:
"Kém xa so với rượu do cháu ta ủ."
Rasma tức giận nói: "Ta chỉ nghe người trong nhà nói rằng Karen rất có sở
trường nấu nướng nhưng còn chưa từng nghe nói nó còn biết ủ rượu."
"Vậy là ngươi không hiểu rồi, chưa từng ủ cũng không phải là không biết ủ,
người như cháu nội của ta làm cái gì cũng tốt."
"A, cứ cháu nội này cháu nội kia, ta nói này, sao da mặt của ngươi lại dày như
vậy?"
"Sao lại dày?"
"Ông nội ruột của người ta cũng chẳng giống như ngươi, cả ngày treo hai chữ
cháu nội trước miệng, đúng rồi, không phải chính bản thân ngươi cũng có cháu
ruột sao?"
"Cháu ruột của ta có gì liên quan đến ta?"
Rasma: "…”
"Karen là cháu của ta, nó trở về cũng phải gọi ta là ông nội, mỗi một tiếng gọi
“ông nội” đều khiến xương cốt của ta… không đúng, bây giờ ta không có
xương, tóm lại, làm cho ý thức của ta như nhũn ra."
"Khó có thể hiểu được, ta có cảm giác ngươi bị quyển bút ký Nguyên Lý này ô
nhiễm rồi."
"Phi, ngươi mới bị ô nhiễm." Lão Hoven bưng ly rượu nhỏ lên uống một hơi
cạn sạch, "Ta thấy ngươi khó có thể hiểu thì ta sẽ vui vẻ, ha ha.”
Lúc này, hai ông lão cũng hơi dừng lại một chút.
Rasma nói: "Nó trở về."
Lão Hoven: "Cháu của ta trở về.”
Rasma đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra phía ngoài đường đi: "Nó không trực tiếp
trở về.”
Lão Hoven lơ đễnh: "Chắc là đến thăm người bạn Bích Thần Giáo lúc trước."
"Vị kia thật sự là người thừa kế Bích Thần?"
"Ừm, đúng vậy, ngày mà hắn tiếp nhận truyền thừa của Bích Thần thì Dis cũng
đi."
"Loại việc này Karen nên lập tức báo cáo lên Thần Giáo."
Lão Hoven lại liếc nhìn Rasma với vẻ xem thường: "Sau đó Thần Giáo lại để
cho Karen đi xử lý?"
"Ý của ta là ngươi không lo lắng rằng nếu Karen tiếp xúc quá nhiều với hắn thì
sẽ bị ảnh hưởng sao, số lượng của cái đám điên Bích Thần Giáo kia ít hơn tàn
dư Ánh Sáng rất nhiều, nhưng năng lực ảnh hưởng người khác của bọn chúng
lại ghê gớm hơn tàn dư Ánh Sáng."
"Dù sao nếu cháu của ta bị ảnh hưởng thì người mất mặt cũng nên là ngươi."
"Mặt của ta?"
"Được rồi, ngươi không về giáo đường à, chốc lát nữa cháu của ta sẽ trở về."
"Ta lại sợ nó à?"
"Ngươi cứ tùy ý."
"Hôm nay ta còn quên tưới nước cho giàn mướp trong vườn."
"Ha ha."
Một lát sau, Dis đi từ trong phòng sách ra, ở chỗ này chỉ còn lại lão Hoven ngồi
một mình mà tiếp tục thưởng thức rượu nho.
"Karen vừa về đến thì Rasma đã chạy về giáo đường, có đôi khi chỉ có thể cảm
thán rằng vận mệnh thật kỳ diệu, nếu về sau Rasma biết được cái người mà hắn
luôn tránh né là ai thì sợ là sẽ phải hối hận muôn phần.”
Dis: "Trong lòng mỗi người đều có Thần Trật Tự của chính mình, điều này cũng
không xung đột."
"Ông bạn già, bây giờ ngươi nói chuyện càng ngày càng có giáo nghĩa triết lý,
không phải sau khi cháu trai mình trở thành Thần Trật Tự thì ban đêm bắt đầu
len lén xem lại sách giáo nghĩa để nâng cao bản thân đấy chứ?"
"Ngươi biết Karen vì sao lại quay về không?"
"Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Nhớ nhà thì về, lời này của ngươi nghe lạ
thế.”
"Chuyện ở Vườn Sinh Mệnh, cao nguyên băng, Cánh Cổng Luân Hồi và
Nguyệt Luân đều lần lượt kết thúc, cho nên cần phải đối mặt với chuyện kế
tiếp.”
"Cho nên trước đó phải tìm ông nội mình để làm nũng, nhờ ông nội mình ra tay
giúp đỡ vào thời quan trọng, trẻ con dù sao cũng là trẻ con, cho dù có thành
Thần cũng không đổi được cái thói quen này, ha ha."
Dis nhìn thoáng qua lão Hoven, cũng không nói gì tiếp.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài biệt thự số 13 phố Mink, Karen dắt tay Connor đi
vào, Ukunga thì đi theo đằng sau.
Trong lòng Ukunga vẫn có chút ám ảnh đối với nơi này, đường đường là
Trưởng Lão Thần Điện nhưng sau khi bước vào trong sân vẫn không quên quay
đầu lại cẩn thận từng li từng tí đóng cửa sân, cố để cánh cửa không phát ra tiếng
động quá lớn.
Đám Minna đều đã đi học, hôm nay trong nhà cũng không có đơn hàng, Mason
dẫn Marry đi xem nhạc kịch, cô Winnie thì đến lò hoả táng gặp Paul để đối
chiếu sổ sách.
Karen đi thẳng lên lầu ba, nhìn thấy Dis.
"Ông nội."
"Ừm."
Lập tức, Karen hướng ánh mắt lên trên người Hoven ngồi ở phía sau, mặt lại
mỉm cười nói:
"Ông nội."
"Ai!"
Karen đến gần một ít, lại kêu một tiếng: "Ông nội."
“Ừ.”
Đứng trước mặt lão Hoven, Karen cúi người: "Ông nội."
"Chậc….”
Chân tay của lão Hoven có vẻ hơi luống cuống, lão muốn chui về trong bút ký,
nhưng lại vừa lúc Dis đưa tay đặt ở trên bìa của quyển bút ký.
Karen nhìn chăm chú lão Hoven, nói:
"Ông nội, chuyện phía trước đã giải quyết xong, hiện tại đến lượt giải quyết
chuyện phía sau."
Lão Hoven cười ha hả nói: "Đương nhiên là chúc cháu của ta thành công rồi.”
Karen không còn đi vòng vèo, thẳng vào chủ đề,
Nói:
"Trong đám Thần trở về tiếp theo có Thần Nguyên Lý."
…
Từ khi ngày đó, sau khi Đại tế tự mở miệng nói cần người với Karen thì hầu
như Alfred đã ở lại trong Thần Điện công vụ để làm việc, thay thế thiếu gia nhà
mình trở thành Thư ký trưởng của Đại tế tự.
Alfred rất thích phần công việc mới này, dù gì cũng không phải ai đều có thể có
tư cách để học tập và làm việc cho thần tượng của mình.
Mặc dù, thần tượng có chút "Lạnh lùng".
Nhưng mà hôm nay lúc Alfred đang đọc tiểu thuyết thì chợt nghe thấy tiếng nứt
vỡ liên tục.
Hắn buông quyển sách trên tay xuống, trông thấy trên người của Đại tế tự trước
mặt đang xuất hiện những vết nứt.
Khi những mảnh băng dần dần tróc ra thì khi sắc toàn thân Đại tế tự bắt đầu dần
dần khôi phục.
Trong chốc lát, trong lòng Alfred cảm thấy thương cảm, nhưng mà hắn cũng
không nói gì, mà là rót một ly rượu đỏ, sau đó cắt xì gà.
Đại tế tự giải trừ trạng thái đóng băng đưa tay bưng ly rượu đỏ lên, sau khi hớp
một ngụm thì đưa tay nhận xì gà mà Alfred đưa đến.
Alfred yên lặng bắt đầu dọn dẹp bàn trà, phân loại sách được mang đến và sách
có sẵn ở đây.
"Không cần dọn đi." Đại tế tự cực kỳ bình tĩnh nói, "Dù sao, về sau nơi này
chính là phòng làm việc của ngươi."
Alfred nhẹ gật đầu, nói: "Không, ta đang dự định vứt bỏ thứ không thuộc về ta.”
Đây là một trò đùa rất ngượng, nhưng Đại tế tự lại cười: "Ha ha ha…."
Sau khi cười xong, Đại tế tự nhắm chặt hai mắt, giống như đang nghỉ ngơi
nhưng lại giống như đang cảm nhận.
Alfred đề nghị: "Có cần gọi tiểu thư Dinah đến không?"
"Vì sao phải gọi nó?"
"Lúc này ngài cũng cần một người nào đó để cáo biệt, những người khác thì
ngài cũng không có hứng thú, cũng sẽ cảm thấy không có ý nghĩa gì, còn dù sao
Dinah cũng là con gái nuôi của ngài, thích hợp để thực hiện công việc dạo
ngang qua sân khấu này."
"Ngươi nói rất đúng,"
"Ngài chờ một lát.”
"Ừm."
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Dinah vội vã đi lên bậc thang, lúc tiến vào
Thần Điện công vụ thì dừng lại sửa sang lại bản thân một chút.
Khi đi vào trong, Dinah trông thấy Alfred cầm giá vẽ đứng ở ngoài.
Cô trông thấy Alfred trừng mắt với mình, Dinah không hiểu là có ý gì mà chỉ
biết dùng sức để chớp mắt lại.
Bởi vì quá dùng sức mà con mắt hơi có chút nhức, sau khi tiến đến gần bàn trà,
cô cố nén sự khó chịu ở mắt, khóe mắt hơi ướt.