tiếp đánh vào trong đầu của Karen, sinh ra sự trùng hợp với ký ức trong vụ nổ
trên tàu điện lần trước.
...
"Anh có muốn ăn một miếng không?"
"A, em mới ra từ nhà mẹ, bây giờ phải về nhà của cha."
"Bởi vì dáng vẻ của anh trông rất đẹp trai, không cần phải đi làm chuyện xấu thì
vẫn có thể kiếm tiền thoải mái."
...
Là trùng hợp sao?
Cũng không thể là trùng hợp.
Là người nhận biết cô bé ấy, biết trải nghiệm của cô bé, nhìn thấy mình cho nên
mới cố ý nói những lời này?
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, cũng chỉ có chính cô bé ấy biết mà.
Nhưng nếu như là chính cô bé ấy mà nói, lúc này mới mấy ngày, một cô bé nhỏ
có thể lớn nhanh đến thế sao?
Sau vụ nổ trên tàu, Karen để lại cô bé ngồi góc một mình dưới đật, còn mình thì
đi tìm Alfred, sau đó đến bệnh viện, cũng không quay trở lại tìm cô bé đó;
Đối với cái này, trong lòng Karen cũng không có gì áy náy, vốn chỉ là lần đầu
gặp mặt, trước lúc vụ nổ xảy ra mình ôm cô bé vào ngực cứu cô một mạng,
thậm chí cũng không bị thương một chút nào, cái này cũng đã đủ rồi.
Karen không có thời gian cũng không có hứng thú lại quay trở về làm người tốt
đến cùng, đưa cô bé đó về nhà, hoặc là, dứt khoát tặng thêm một buổi an ủi tâm
lý?
Xe taxi đã không nhìn thấy, Karen cũng không có đuổi theo, đối phương tựa
như là cố ý, đụng phải mình, lên tiếng kêu gọi, sau đó rời đi, cũng không có dự
định trò chuyện giao lưu thêm.
chỉ là, trong lòng Karen cũng không có cái gì sợ hãi, thân phận "Trật Tự Thần
Giáo" của anh chỉ không thể lộ ra ngoài ánh sang đối với "Trật Tự Thần Giáo",
nếu nói cho rõ ràng thì, chỉ là không thể lộ ra ngoài ánh sáng đối cấp cao của
Trật Tự Thần Giáo, đối với người bên ngoài, cái bảng hiệu "Trật Tự Thần Giáo"
này vẫn có sức uy hiếp rất lớn.
Đưa tay vuốt vuốt mi tâm của mình, lúc chiếc taxi thứ hai dừng lại trước mặt,
Karen ngồi lên xe.
"Chung cư Ellen, Khu dân cư Lam Kiều."
"Được rồi thưa ngài."
...
Xe taxi dừng lại trước một cửa hàng gốm sứ, cô gái ôm túi khoai tây chiên trong
ngực bước xuống xe, vào trong cửa hàng.
Cửa hàng gốm sứ này cũng không quá lớn, nhưng đi vào rất sâu bên trong.
Một người đàn ông trung niên râu quai nón đang ngồi ở đó tô màu một bình
gốm cao cấp,
Sau nghi nghe tiếng mở cửa truyền đến, ông ta cũng không ngẩng đầu, nói
thẳng:
"Trở về rồi à."
"Ừm, trở về rồi, anh, anh có biết lúc em đi dạo phố gặp được ai hay không?"
"Gặp được người nào?"
"Người mà bảo vệ em trong vụ nổ lần trước đấy."
"Ồ?"
Người đàn ông trung niên râu quai nón dừng tay lại, nhìn xem cô gái:
"Em trông thấy cậu ta rồi à?"
"Đúng vậy a, trùng hợp."
"Trùng hợp? Em biết anh ta đi tàu điện ở ga nào, cho nên gần đây luôn đến đó
để dạo phố, đây mà gọi là trùng hợp?"
"Đó là trùng hợp, đó là trùng hợp!"
Cô gái hô lên với người đàn ông râu quai nón.
"Tốt tốt tốt, là trùng hợp." Râu quai nón cầm lên chén rượu bên cạnh, uống một
ngụm rượu, "Sau đó thì sao? Em nói cho cậu ta biết em là cô bé được cậu ta cứu
vào ngày hôm đó à?"
"Không có."
"Không có?" Râu quai nón nở nụ cười, "Anh còn tưởng rằng em sẽ nói với cậu
ta, anh đẹp trai ơi, vì báo đáp ân cứu mạng của anh nên em lựa chọn lớn lên thật
nhanh để đến cùng với anh này."
"Anh à, anh lại trêu chọc em gái ruột của mình như thế hay sao?"
"Không gặp được, hay là ngẫu nhiên gặp được, lần gặp này, lại không cho
người ta biết thân phận."
"Lúc em ngồi taxi đi, có lên tiếng chào anh ấy, em cảm thấy là anh ấy có thể
đoán ra được."
"Đoán được em giống như một cái bóng bay à, thổi hơi mấy ngày là trưởng
thành?"
"Em thật sự cảm thấy anh ấy sẽ đoán ra được."
"Được rồi, tốt; thật ra thì, nếu em vừa ý người ta, hoàn toàn có thể đi theo đuổi
cậu ta nha, cho dù anh ta đã kết hôn rồi, làm tình nhân cũng không tính là gì,
trái lại cũng chỉ vì báo ân, luôn có thể tìm tới lý do thuyết phục dành cho mình,
không phải sao?"
"Nhưng anh ta là người của Trật Tự Thần Giáo, còn anh thì..."
Râu quai nón nhìn xem em gái của mình, giọng điệu nghiêm túc nói:
"Trật Tự Thần Giáo là Trật Tự Thần Giáo, người của Trật Tự Thần Giáo là
người của Trật Tự Thần Giáo, không giống nhau. Anh của em quả thật không
hợp với Trật Tự Thần Giáo, nhưng cũng không có nghĩa là anh phải đi tìm
người của Trật Tự Thần Giáo rồi giết hết bọn họ.
Tóm lại, anh cũng không ghét gì nếu em có một người bạn trai là người của Trật
Tự Thần Giáo."
"Anh, anh nên nói mấy lời này với em sớm một tí."
"Anh cũng không nghĩ rằng em có thể gặp lại cậu ta, đi, vậy em phải dành thời
gian dạo phố thêm rồi."
"Nhưng cái cơ thể này đã để lai ấn tượng cho anh ta, muốn tạo ra tình huống
gặp mặt ngẫu nhiên để tiếp xúc anh ấy rất khó, cho nên..."
"Anh nhớ được cậu ta rất trẻ phải không?"
"Ừm, không chênh lệch nhiều lắm với cái cơ thể này của em."
"Vậy em cũng đừng động tới cái cơ thể thứ ba, cái kia hơi có chút thành thục,
trừ phi cậu ta thích hình tượng bà chủ đô thị thành thục."