nháy mắt đề cao cảnh giác, anh lập tức giơ tay lên hô:
"Cảnh giới!"
Nhưng mà, rõ ràng đã la to lên để truyền tin, nhưng đám người đang chơi Ma
Sói ở bên kia, nhưng vẫn không phản ứng chút nào, vẫn đang tiếp tục trò chơi
như cũ.
Kết giới?
Trận pháp?
Ngăn cách?
Karen đưa tay về phía trước, thanh kiếm Lưu Tư vốn nên bay thẳng vào trong
tay mình thi lúc này lại vẫn nằm yên ở bên cạnh đống lửa như cũ.
Không có bất cứ do dự nào, Karen giang hai tay ra, trầm giọng nói:
"Xiềng Xích Trật Tự!"
Từng sợi Xiềng Xích Trật Tự lao ra từ dưới chân Karen, bỗng nhiên va chạm
vào không gian xung quanh.
"Ầm! Ầm! Ầm!..."
Âm thanh va đập liên tục truyền đến tai, Karen rốt cục đã ý thức được, trong lúc
không một tiếng động thì mình đã bị được vào bên trong một không gian hình
trụ "Ngăn cách" khỏi bên ngoài, mà vách ngăn của không gian này còn rất dày,
mặc cho mình có điều khiển Xiềng Xích Trật Tự mà liên tục đập vào bên trên
vách thì vẫn không thể rung chuyển nó một chút nào.
Ở trên bãi cát phía đối diện có bọn người Pall và Alfred, Karen thậm chí đã
không còn lo lắng bị lộ nữa mà nắm chặt lòng bàn tay lại, một ngọn lửa Ánh
Sáng đậm đặc cháy lên, bao phủ xung quanh, nhưng ngọn lửa Ánh Sáng đối với
cái lồng giam hình trụ tròn này vẫn không có chút tác dụng nào.
"Đáng chết!"
Karen cảm thấy mình giống như là một con kiến, bị một cái ly thủy tinh úp
ngược ở trên đầu, không có cách nào để rời khỏi đây.
Hoặc nói rằng với cấp bậc năng lực bây giờ của anh vẫn không cách nào phá cái
lồng giam này để ra ngoài.
Cho dù có thanh kiếm Lưu Tư ở bên người thì đoán chừng cũng không có tác
dụng gì, mức độ vững chắc của cái lồng này quả thực để người ta cảm thấy
tuyệt vọng.
Nhưng vấn đề là cái này cái lồng xuất hiện hình như chỉ là để giam giữ mình,
cũng không phải là muốn tổn thương mình, bởi vì mình đã bị nhốt lâu như thế,
vậy mà không có bất cứ hành động gì tiếp theo sau?
Trong tình huống bình thường mà nói thì trước tiên khóa kín phạm vi hoạt động
của đối phương thì tiếp theo sẽ bắt đầu tấn công, tất cả mọi việc đều rất đơn
giản, giống như là buộc chặt ngươi lên trên một tảng đá, nhưng vì sao con dao
vẫn chưa chặt xuống?
Karen ngẩng đầu một lần nữa, mặt trăng ở phía trên đầu, vẫn là một màu đỏ
máu như cũ.
Đột nhiên,
Karen hình như đã ý thức được điều gì:
"Chẳng lẽ..."
...
Phía trên bãi cát, đám người vẫn còn tiếp tục trò chơi.
Vốn dĩ lúc đầu Anse cũng không muốn tham gia trò chơi, nhưng thiếu người,
không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể bị ép mà tham gia.
Thua trận, đã mất đi tất cả thủ hạ, chỉ còn mình sống sót, đây không phải là một
việc khiến người ta vui vẻ, nhưng với sự khuyên bảo của Mota, cô ta cũng đã
khôi phục lại cảm xúc.
Mặc dù chiến dịch lần này Nguyệt Nữ Thần Giáo thất bại, mà lại thất bại vô
cùng thê thảm, nói không chừng quần đảo Meppers đều đã bị Luân Hồi chiếm
đóng, nhưng Luân Hồi không còn lực lượng để tiếp tục cuộc chiến, Nguyệt
Thần giáo chỉ là thua một trận chiến, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng
nghiêm trọng đối với nền tảng của Nguyệt Nữ Thần Giáo.
Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Đội Quan Sát, mặc dù bây giờ nhìn lại thì giống như
là Đội Quan Sát đang bảo vệ cô, nhưng chỉ cần cô có thể quay về an toàn với
Đội Quan Sát thì nhiệm vụ của cô cũng đã thành công.
Thua trận không có gì liên quan đến cô, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, cho
nên, hoàn toàn có thể thả lỏng tâm trạng một chút.
Mota thì đang cố ý khuấy động không khí, thật ra hắn đã nghĩ đến hai điều,
tương ứng với hai phương diện, một phương diện là trong tình huống bây giờ,
lãnh đạo của Thần Giáo mình cuối cùng sẽ hi vọng Đội Quan Sát chết sạch
trong chiến dịch hay vẫn là hi vọng Đội Quan Sát còn sống trở về?
Nếu cả bọn đều chết sạch thì có thể tiếp tục tuyên truyền, kéo Trật Tự đứng ở
bên cạnh.
Nhưng vấn đề là, trong cả nhóm người này thì hắn mới là phía yếu thế, cho nên
phương diện này hoàn toàn có thể không cần phải cân nhắc.
Hắn chỉ có thể đi theo đoàn người mà cùng trở về, dựa vào công lao này để xóa
bớt đi dấu ấn của chiến dịch thất bại này trên lý lịch của mình, hắn không có sự
lựa chọn nào khác.
Cho nên, hai vị thần quan này của Nguyệt Nữ Thần Giáo, bây giờ biểu hiện có
vẻ rất sinh động, không "Than thở" như tư duy thường gặp của những người
bình thường, ngược lại càng vùi đầu vào trong cái trò chơi này.
Mà lại, bọn họ còn có vẻ sinh động hơn những người khác trong lúc chơi.
Kevin đang làm quản trò bỗng nhiên nghi ngờ mà nhìn chung quanh, lúc trước
nó nhìn về chỗ Karen ở đằng xa, không phát hiện ra điều gì đặc biệt;
Nhưng chờ đến khi nó cúi đầu xuống chuẩn bị tiếp tục điều khiển trò chơi,
nhưng lại ngẩng đầu nhìn về phía vị trí của Karen một lần nữa.
Nó đứng lên, nó cảm giác được có chuyện không bình thường.
"Gâu! Gâu Gâu!!" (trời đã sáng, mở mắt!)
Nhưng tất cả mọi người, đều từ từ nhắm hai mắt lại, giống như là còn đang đợi
đến hừng đông.
"Gâu! Gâu Gâu!!" (trời đã sáng, mở mắt!)
Không ai để ý tới nó, mọi người vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.
Kevin bắt đầu đi vòng quanh xung quanh, chuyện này thật sự làm nó bất an.
Nó ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, mặt trăng vẫn là mặt trăng,
nhưng khi nó nheo cặp mắt chó của mình, lại nhìn ra một vài điểm không bình
thường.
Cảm đám người đang tham gia trò chơi mà nhắm chặt hai mắt chờ đợi quản trò
Kevin "Mời mở mắt", kết quả chờ mãi không thấy gì.
Pall thúc giục nói: "Kevin, ngươi ngủ thiếp đi rồi à?"
Không nghe được sự đáp lại của Kevin, mọi người đều mở mắt ra, nhìn thấy
con chó vàng đang ngồi ở giữa mà cúi đầu xuống, không nhúc nhích.
Mota mở miệng nói: "Xem ra thật sự là đã ngủ thiếp đi rồi."
Pall và Alfred thì lập tức đứng người lên, ngay sau đó là Ventura và Muri, bọn
họ cũng đều biết con chó vàng này đại biểu cho ai, mà tình huống kỳ lạ này xuất
hiện trên người nó thì chắc chắn đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
"Thiếu gia!"
Alfred trước tiên ôm Pall lên, sau đó gọi Karen, nhưng Karen vẫn ngồi yên ở
chỗ đó không nhúc nhích.
"Cảnh giới!" Muri lập tức ra lệnh, "Đến chỗ của đội trưởng!"