vẫn rất quý trọng thanh kiếm mà người cầm kiếm Kuzan lúc trước đưa cho
mình, nhưng bây giờ cứ bị ép gãy như vậy.
Nhưng Karen cũng không có thời gian để tiếc nuối, bởi vì dựa theo tình thế phát
triển trước mắt, chính anh rất có thể sẽ đi làm bạn với thanh kiếm kia nhanh
thôi.
"Trật Tự Lồng Giam!"
Từng hình lập phương nhỏ xuất hiện trước ngực Karen, sau đó nhanh chóng
phóng đại tiến hành chặn lại vách cát bốn phía, trong cái hoàn cảnh chật hẹp
này, đây đã phương pháp hữu hiệu nhất mà Karen có thể sử dụng.
Thế nhưng bất kể Karen có chồng lên bao nhiêu lồng giam, không gian đang
tiếp tục tiến hành nén lại.
Đây là một cuộc so đấu, là Karen đang đấu với cái đầm cát này, nhưng cho dù
sức mạnh của người có phong phú đến bao nhiêu, trừ phi sức mạnh có thể hình
thành một sự nghiền ép tuyệt đối nếu không thì khi đối mặt với loại trận pháp to
lớn này vẫn sẽ bất lực như cũ.
Trật Tự Lồng Giam không ngừng vỡ vụn, mặc dù quả thật tạo ra hiệu quả kéo
dài nhất định, nhưng bây giờ không gian còn sót lại cũng chỉ tựa như một cái
quan tài bị dựng đứng lên.
Thiên Mị vươn cánh ra, cưỡng ép giúp Karen tiến hành ngăn cản, nhưng việc
này tất nhiên cũng không thể kiên trì trong quãng thời gian quá dài.
Người của mình bố trí trận pháp ảnh hưởng đến đầm cát này?
Lần này trong đám người tới đây, người có thể bố trí trận pháp ngoại trừ mình
ra cũng chỉ có Alfred.
Cho nên, Alfred, anh đến cùng đang làm cái gì thế?
Torissa ở phía ngoài càng lo lắng hơn so với Karen, hắn cực kỳ sợ hãi vị “phân
thân” này cứ như vậy mà bị tổn hại, bởi vì hắn biết rõ loại phân thân này quý
giá, cho nên một khi triệt để chọc giận vị kia, bản thể tự mình đến đây, vậy thì
ngay cả tư cách làm nô lệ của mình cũng không có.
Torissa nhìn về phía vị trí trận pháp đang vận hành, lật tay lại, thanh kiếm
Diamance bay vào trong tay hắn, hắn muốn đi loại bỏ trận pháp kia, nhưng bởi
vì bão cát nhanh chóng thổi lên, hắn cũng đã mất đi sự cảnh giác đối với bốn
phía xung quanh.
Lúc này ngoại trừ có thể cảm giác được tình huống này xuất hiện là bởi vì trận
pháp tác động ra thì hắn thậm chí không thể định vị được vị trí cụ thể của trận
pháp kia!
Ba trăm năm qua, hắn vẫn cho rằng mình là người khống chế duy nhất của nơi
này;
Đây là lần đầu tiên,
Hắn cảm nhận được sự lạ lẫm đối với nơi này....
"Trận pháp rất tinh xảo, ta nói chính là trận pháp."
Âm thanh của ông lão ngà voi áo bào trắng rơi vào trong tai của Alfred một lần
nữa.
"Đúng vậy, ta từng nhận được một bộ bút ký trận pháp vô cùng quý giá, được
viết từ một vị đại sư trận pháp thật sự."
Trình độ trận pháp của ngài Hoven cũng không cần phải đánh giá nhiều lời gì,
con chó vàng trong nhà có quyền lên tiếng nhất.
Mặt khác, một đại sư trận pháp đứng đầu vốn là có sự kiêu ngạo của bản thân
mình, nhưng bộ bút ký trận pháp mà Hoven để lại cho Karen kia là thật sự dùng
tâm thái của một vị giáo sư giảng giải cho người mới học để biên soạn.
Trong một số thời khắc thì sự cẩn thận này có thể giải quyết được rất nhiều vấn
đề, ví như lần này Alfred hoàn toàn mô phỏng rập khuôn theo một loại trận
pháp ở trong bút ký, hiệu quả rất không tệ.
"Ý của ta là, nếu như trận pháp này tiếp tục tác động đến đầm cát này thì một
hồi nữa ngươi có thể kiếm một cái bình để hốt thiếu gia nhà mình vào để mang
về đấy."
"Xảy ra chuyện gì?" Alfred ngây ngẩn cả người.
"Dừng nó lại đi, nếu như ngươi không muốn thiếu gia của ngươi biến thành một
lát thịt muối."
Alfred lập tức phá vỡ trung tâm trận pháp, để trận pháp vốn đang vận hành bị tê
liệt, thiếu đi sự tác động của nó, cát vàng bốn phía cũng trở nên yên tĩnh hơn rất
nhiều, giống như là một con trâu điên lúc trước đang chạy, bây giờ bắt đầu vừa
bước từ từ vừa thở lấy hơi.
Là do Neo bảo mình tăng tốc...
Tựa như là đoán được trong lòng Alfred đang suy nghĩ gì, âm thanh của ông lão
lại truyền đến lần nữa:
"Thật ra thì làm như vậy không sai, cản trở đầm cát vận chuyển có thể bài trừ
nguyền rủa nơi này, mà gia tốc nó vận chuyển thì có thể để cho tất cả mọi thứ ở
đây bắt đầu mất khống chế, giống như là một chiếc xe ngựa mất kiểm soát.
Nhưng mà nó cũng có tính khí của riêng mình.
Khi nó mất khống chế, nó sẽ cố ý làm trái lại nguyện vọng của ngươi, bất tuân
mệnh lệnh của ngươi, tất cả đều lao nhanh về hướng ngược lại.
Bình thường mà nói, ngươi làm như vậy quả thật có thể để thiếu gia của ngươi
giải trừ giam cầm, lấy được tự do.
Nhưng vấn đề là, thiếu gia của ngươi vốn đã sắp giải trừ giam cầm lại bị ngươi
ép ngược trở lại.
Nói cách khác, nếu như vừa nãy ngươi không hề làm gì, yên tĩnh ở chỗ này tiếp
nhận truyền thừa, bây giờ thiếu gia của ngươi cũng đã tự đi ra ngoài rồi."
"Ngươi, vì sao lại không nói sớm?"
"Ta đã bảo ngươi dừng lại biết bao nhiêu lần, chính ngươi tự đếm xem. Ta nói
thiếu gia của ngươi không có nguy hiểm gì thì ngươi lại không tin.
Thậm chí làm ta cảm thấy có phải ngươi có thù oán gì với thiếu gia của ngươi
hay không, không muốn nói ra, nhưng định dùng hành động thực tế để tiễn
thiếu gia của ngươi lên đường."
Alfred: "..."
"Xem ra cũng không phải, ngươi thật sự trung thành với thiếu gia của mình, là
do ta suy nghĩ nhiều rồi."
"Cảm ơn."
Alfred biết, ông lão này vốn có thể tiếp tục ngồi yên mà xem kịch.
"Không cần khách sáo, có lẽ ngươi có thể suy tính lại một chút về việc đi báo
tin đấy."
"Không có khả năng."
"Ừm, vẫn trả lời cấp tốc như thế, cho nên, bây giờ bắt đầu tiếp nhận truyền thừa
đi."
"Ta muốn đi đón thiếu gia của ta về, tất cả đều phải sau khi ta đã xác nhận thiếu
gia của ta an toàn."
"Thế nhưng mà ta không muốn đợi thêm nữa, ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn.
Hoặc là, bây giờ ngươi đứng yên ở chỗ này, tiếp nhận truyền thừa; hoặc là, ta đi
thay một bộ quần áo, đổi màu trắng thành màu đen."
"Ngươi đang uy hiếp ta à?"
"Đúng, ta là đang dùng thiếu gia của ngươi để uy hiếp ngươi đấy, ngươi không
cảm thấy làm như vậy thì rất thú vị sao?"
"Ta đáp ứng ngươi, muốn làm thế nào?"