Mặc dù trong giấc mơ Karen cũng không có mở mắt ra, nhưng anh đã cảm giác
được hình thái của giấc mơ này, bởi vì cái giấc mơ này cũng đã gặp nhiều lần.
Mà lại, có vẻ chỉ cần mình tiếp xúc đến những vật có liên quan đến Thần, cái
giấc mơ này chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện.
Do dự một chút, Karen vẫn mở mắt ra. Ở trước mặt, một thanh Lưỡi Hái Chiến
Tranh đang đứng sừng sững.
Ở đằng sau của Lưỡi Hái Chiến Tranh, thì là một đầm nước sâu.
Từ lần trước khi tự dùng Lưỡi Hái Chiến Tranh để chém linh hồn của mình,
Karen đã không còn e ngại hình chiếu của món Thần Khí này như lần đầu nhìn
thấy nó, chỉ có điều là mỗi lần nhìn thấy nó, đều sẽ có một cảm giác như có vết
thương đang nhói đau.
Cái lưỡi hái màu đen đang nhẹ nhàng lắc lư, giống như là động tác chuẩn bị
cuối cùng của đao phủ.
Karen giơ tay lên, nhẹ nhàng phất qua trên cán của lưỡi hái, giống như là lên
tiếng chào hỏi một người bạn cũ.
Nhưng mà giấc mộng này hôm nay, có vẻ như cũng không có gì bất thường, tất
cả đều là bộ dạng quen thuộc giống như trước đây.
"Ục…Ục... Ục…."
Đầm nước nổi lên bong bóng khí, Karen hít sâu một hơi, anh còn nhớ rõ tiếng
đập truyền đến từ sâu trong đầm nước, cùng một âm thanh hỏi han.
Sau khi nghe được âm thanh kia, trong hiện thực mình đau đớn đến nỗi máu
tươi nhuộm đỏ ga giường.
Nhưng mà vẫn may là lần này không có tiếng đập, cùng với bọt khí không
ngừng phun trào lên từ trong đầm nước, mặt đất trước mặt Karen, bắt đầu trồi
lên cao.
Khi nó ở trong trạng thái tĩnh, thậm chí cũng không thấy rõ hình dạng mặt đất
của nơi này, bởi vì tất cả đều là một màu đen trầm mặc, thứ có thể để ý đến
cũng chỉ có một vùng nhỏ ở trước mặt này.
Cùng lúc với mặt đất nhô cao, ánh mắt cũng theo đó mà bắt đầu mở rộng, ở
trước mặt phía dưới, xuất hiện một sơn cốc, bởi vì màu đen hai bên tương đối
cao lại sâu, ở giữa tương đối nhạt đi.
Loại khung cảnh này, mang loại cảm giác có chút giống với tranh thủy mặc mà
Karen đã từng quen thuộc.
Màu trắng bắt đầu xuất hiện, đầu tiên là một vài chấm nhỏ lẻ tẻ, rất nhanh bắt
đầu gộp chung lại, tạo thành mảng, thời gian gần như rất chậm, nhưng lại giống
như cực nhanh, khi màu trắng bắt đầu nhanh chóng lan tràn ra, Karen nhìn thấy
một bộ xương trắng hình rồng ở đó.
Thể trạng của nó xem như cũng không quá lớn, có lẽ thuộc tầm trung trong
Long tộc, cơ thể cũng không hùng vĩ bằng Auggie, nhưng cảm giác áp lực khi
nó nằm ở đó, lại dữ dội hơn.
Nó là một bộ xương rồng, nó đã chết, điều này, có thể xác định, nhưng cứ ngỡ
như trong một nháy mắt thì nó có khả năng tỉnh lại, phát ra tiếng gầm thét để
ngươi sợ hãi mà thần phục.
Kết hợp với những việc mà mình vừa trải qua trong hiện thực, bộ xương rồng
này... Là Long Thần Phản Nghịch sao?
"Hít hà.....
Karen bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt của mình nhói nhói, cảm giác này
xuất hiện vô cùng đột nhiên, giống như là có hai cái dùi đang dùng sức mà gõ
vào mắt của mình.
"A!"
Cảm giác đau đớn không chỉ đến từ cơ thể, càng giống như là đến từ linh hồn,
giống như là muốn xóa đi cả cảm giác với phía bên ngoài của ngươi.
Karen quỳ sát trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên.
Nhưng mà, cũng nhưng vào lúc này, Karen nghe được tiếng bước chân, tiếng
bước chân từ xa mà đến gần, giống như là mới vừa đi ngang qua bên cạnh mình
rồi bước ra xa.
Thời gian dần trôi qua, con mắt của Karen không còn đau đớn như vậy.
Anh thử mở mắt ra, nhìn về phía vị trí của bộ xương rồng, nhưng khi anh chuẩn
bị tiến hành thực hiện động tác này, cảm giác đau đớn khó chịu kia lại quay trở
về một lần nữa.
Karen không thể không cúi đầu xuống một lần nữa.
Loại hành vi này cũng không phù hợp với tính cách của Karen, trong phần lớn
thời điểm, có thể lựa chọn gắng gượng anh cũng rất ít khi sẽ chủ động lui bước,
nhưng lần này không giống, sự chống lại của mình, giống như là mình dùng một
sợi dây thừng tự ghìm chặt cổ của mình;
Nếu như muốn vừa kêu to ta tuyệt đối sẽ không buông tha vừa tiếp tục cầm dây
siết chặt cổ mình, nhìn thế nào đều sẽ cảm thấy có chút ngu đần.
Vào lúc này, một âm thanh uy nghiêm vang lên, giống như là xé toang sự phong
ấn của lịch sử, đã vượt ra khỏi ghi chép của văn tự, dùng một phương thức vô
cùng gượng ép mà thể hiện ra.
Đó là âm thanh của Thần Trật Tự.
Có chút xa xăm, không ở bên cạnh mình, mà là ở bên dưới đàng trước, ở nơi
của bộ xương rồng kia.
Karen đã tưởng tượng ra hình ảnh, Thần Trật Tự đang đứng trước mặt bộ xương
của Long tộc đã chết kia mà nói chuyện:
"Từ xưa tới nay, ta đều không thích thế giới này, bây giờ, ta thức tỉnh ngươi, để
ngươi giúp ta cùng đánh nát nó, cải tạo nó thành bộ dạng mà ta yêu thích.
Trật Tự..... Thức tỉnh."
Một luồng ý niệm đáng sợ, vào lúc này thức tỉnh, theo đó chính là những đợt
chấn động kinh khủng, còn có tiếng rồng gào thét kinh khủng cứ ngỡ như có thể
ngăn chặn tất cả những tạp âm khác!
"A..."
Karen phát ra một tiếng rên lên đau khổ, anh mở mắt ra, nhưng mở mắt ra thật
lâu, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng như cũ.
Qua rất lâu, ý thức của Karen mới khôi phục lại từ trong sự rung động của tiếng
rồng gầm.
Anh trông thấy gương mặt của một cô gái, cách mình rất gần, là Philomena.
"Ngài đã tỉnh?"
"Ừm...."
Karen lên tiếng, nhìn hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình đang trong phòng
khách của khách sạn Lu Mờ, cũng không phải đang ở trong bệnh viện.
"Thật ra, ngài đã mở mắt ra rất lâu, nhưng mà lúc ta vừa gọi ngài, ngài vẫn luôn
không trả lời."
"Vừa nãy đầu óc còn chưa khôi phục hoạt động, bây giờ đã bình thường rồi."
"Blanche đã kiểm tra cơ thể cho ngài, cô ta nói vết thương ngoài da không quá
nghiêm trọng. Bộ trưởng Neo và Alfred cũng đã đến thăm, cái nhìn của bọn họ
nhất trí, ngài chỉ là cần nghỉ ngơi."
"Vậy ngươi...."
"Bọn họ đều bận rộn nhiều việc, nhưng có lẽ bọn họ cảm thấy cũng không có
nhiệm vụ khác thích hợp để phân công cho ta, nên để ta đến chăm sóc ngài."
"A, là như vậy à."
"Ngài muốn đứng dậy sao?" Philomena duỗi tay ra, muốn làm động tác nâng.
"Để ta tự dậy...." Philomena cũng không biết chăm sóc người khác, Karen
không muốn bởi vì sự chăm sóc của cô mà gia tăng thời gian mình nằm trên
giường, sau khi ngồi xuống bên giường, Karen hỏi, "Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"
"Bảy ngày."