Bây giờ Karen là Thần khải, giai đoạn tiếp theo, thì là Thần mục.
Lúc vừa tu hành thì Pall đã đưa ra một sự so sánh rất kỳ diệu: Thần bộc là tạo
sự chú ý cho Thần; Thần khải là nghe lời kêu gọi của Thần; Thần mục là mời
Thần đến trong lòng.
Nhưng rốt cuộc nên đặt nó ở đâu đây?
Thứ được mời đến lại là mặt nào của Thần?
Sau khi đạt đến cảnh giới Thần khải trên chiến trường, vào lúc này đã có dấu
hiệu buông lỏng. Mặc dù vẫn chưa tới thời khắc lập tức đột phá, nhưng Karen
đã nắm bắt được điểm đột phá, chỉ cần thuận theo nó tiếp tục cảm ngộ thì giữa
mình và Thần mục cũng chỉ là vấn để thời gian.
Một khi mình đạt tới cảnh giới Thần mục thì thực lực của mình sẽ lại được tăng
vọt về chất.
Vậy thì thật sự là ngoại trừ Trưởng Lão Thần Điện ra thì cũng không còn ai có
thể uy hiếp được mình.
Về phần Trưởng Lão Thần Điện…đó chính là truyền thống gia tộc Inmerais,
chờ đến khi mình trở thành "Thẩm phán quan" thì sẽ lại có sự biến hoá rất lớn.
Bern đang làm việc bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm.
Mùi thơm này không có cách nào hình dung cụ thể, lại có thể khiến người ta
cảm thấy thư giãn trong lòng, ý thức được linh hồn đang thả lỏng. Hắn có chút
ngoài ý muốn mà ngẩng đầu, nhìn về phía Karen ngồi ở trên ghế salon đối diện.
Trong mơ hồ hắn như trông thấy những luồng sáng tư tưởng xen lẫn khí tức Trật
Tự đang dập dờn xung quanh Karen.
Bern để bút trong tay xuống, một tiếng "Lạch cạch" vang lên, hắn bỗng nhiên ý
thức được, mình đã không còn phát hiện được cái thứ mùi lúc trước.
Mà Karen, vẫn đang nhắm chặt hai mắt, giống như là đang tự hỏi lại giống là
đang nghỉ ngơi.
Trong chốc lát, Bern bắt đầu hoài nghi, cảm giác lúc trước có phải là ảo giác
của mình không?
Hắn vuốt vuốt cổ tay mình, trên bàn làm việc còn có rất nhiều công việc cần
phải xử lý, nhưng hắn đã mệt mỏi.
Hắn không có cách nào xử lý xong công việc, bởi vì công việc mới sẽ được đưa
đến bất cứ lúc nào.
Hắn đã muốn nghỉ ngơi từ rất sớm, sự tra tấn bởi ô nhiễm trên cơ thể, sự khó
chịu đối với thân phận mới sau khi lên bờ này, nhưng hắn không cách nào
thuyết phục mình quên đi tất cả mà nhắm mắt lại một cách dứt khoát.
Hắn đã quen với trạng thái công việc, đồng thời hưởng thụ loại quán tính này,
hắn có thể cảm nhận được sự mệt nhọc và đau đớn, nhưng đồng thời lại không
nỡ rời bỏ.
"Reng…Reng…Reng…"
Tiếng chuông tan tầm của cao ốc giáo vụ vang lên.
Bây giờ đã đến lúc rồi.
Bern thư giãn cơ thể, thả lỏng linh hồn của mình, đồng thời không còn không
chế vấn đề trong cơ thể mà để nó bộc phát ra, linh hồn của hắn đang bị dần dần
ăn mòn, ý thức của hắn, cũng đang dần tiêu tan.
Hắn thậm chí còn không có chủ động đi đánh thức Karen, nhắc nhở rằng mình
sắp chết.
Bởi vì hắn cảm thấy không cần như thế, mặc dù hắn cảm thấy vô số manh mối
đều chỉ hướng đến giấc mộng mà Karen vẽ ra kia. Nhưng hắn là Bern, người mà
ngay cả quan hệ người nhà đều có thể xem nhẹ, sao lại có thể thật sự khờ dại mà
cho phép mình đắm chìm vào trong giấc mộng tốt đẹp đó?
Là tín đồ Trật Tự, hắn cho rằng đây là một sự sa đoạ!
Rốt cục,
Ánh mắt của hắn từ từ khép kín, cuối cùng, vừa nhìn về phía Karen. Một người
trẻ tuổi cực kỳ ưu tú, hắn đại diện cho tương lai của Trật Tự, hắn được Waffron
và mình tán thành, hắn đã vươn lên để trở thành một ngọn núi không cách nào
coi nhẹ ở trong Thần Giáo.
Ta rất vinh hạnh vì từng góp sức, giúp đỡ ngươi một chút trên con đường trưởng
thành của ngươi, mặc kệ tương lai của Thần Giáo như thế nào, ít ra thì có ngươi,
có các ngươi, Thần Giáo có thể đối diện với cục diện tương lai một cách tốt
hơn. Bây giờ thì ta đã mệt rồi.
Linh hồn và ô nhiễm không cách nào diệt trừ tận gốc kia dần dần tiêu tán cùng
nhau; sự sống không ngừng bị rút khỏi cơ thể này.
Chút ánh mắt còn sót lại tựa như ánh nến đang chập chờn trong gió kia.
Trước khi ánh nến tắt,
Bern trút bỏ tất cả yêu cầu, trách nhiệm, phòng bị, lý tính của bản thân mình, rất
đơn thuần mà nói:
Karen, nếu như giấc mộng của ngươi là thật thì tốt biết bao.
Nếu như chủ ta đã thật sự giáng lâm, lại đứng chung với chúng ta một chỗ, lại
có gì có thể để chúng ta bàng hoàng, lại có gì có thể khiến chúng ta run sợ?
"Ca ngợi …Trật Tự."
Ánh nến dập tắt,
Con mắt khép kín;
Hình ảnh trong khoảnh khắc cuối cùng, Karen vẫn ngồi ở trên ghế sa lon như
cũ.
Xem ra quả thật là một giấc mộng.
Đúng vậy, ta rốt cuộc đang hy vọng xa vời vào điều gì, ta lại ngây thơ đến vậy
sao.
Ta muốn sám hối,
Ta muốn sám hối,
Ta muốn sám hối,
Thế nhưng là vì cái gì để ta còn có thể sám hối?
Cái chết không phải là sự kết thúc sao, ta còn có thể có ý thức để tiếp tục suy
nghĩ?
Không.
Ta không chỉ còn có thể suy nghĩ, ta giống như còn có thể…còn có thể cử động
một chút?
Mí mắt đã khép lại của Bern từ từ mở ra.
Cảnh tượng sáng ngời trong phòng làm việc làm hắn vừa quen thuộc lại vừa xa
lạ.
Mà khi mình mở mắt ra lại trông thấy Karen lúc trước còn ngồi ở trên ghế sa
lon bây giờ đã đứng trước bàn làm việc của mình.
Dù là một nhân vật làm việc trong bóng tối có thâm niên nhưng giờ phút này
trong đầu của Bern cũng đã chết lặng, ngỡ như đã mất đi tất cả năng lực tính
toán suy nghĩ.
Chỉ có thứ cảm xúc đang không ngừng bành trướng kia bắt đầu tuôn ra.
Nếu là trước đây thì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình bị cảm xúc điều
khiển, nhưng bây giờ, hắn lại không còn lo được những điều này, bởi vì hắn còn
cảm giác được trong cơ thể mình có một dòng pháp tắc đang vận chuyển ổn
định, nó đang cho mình sự sống, chỉ cần nó không tắt, vậy thì ngọn lửa sự sống
của mình cũng sẽ kéo dài vĩnh cửu. Đây không phải thức tỉnh, đây không phải
loại thức tỉnh kia, không phải, đây là …
Bern ngẩng đầu, nhìn xem Karen, hai hàng nước mắt chảy ra từ hốc mắt của
hắn.
Hai tay của hắn bắt đầu run rẩy, toàn thân của hắn, cũng bắt đầu run rẩy.
Cái ghế mình đang ngồi, vào lúc này lại không phù hợp như thế!
Giấc mộng này lại là thật? Vậy mà là thật!
Người trẻ tuổi đứng ở trước mắt mình, người mà mình đã từng tiếp xúc trong
công việc, giao đấu trên toà án, về sau đem quyền lực, nhân lực, tất cả của mình
cống hiến ra mà cam tâm tình nguyện trải đường giúp đỡ, hắn thế mà thật sự
là…
"Ta…ta…ta…ta…"
Những lời ca ngợi và tôn xưng kia lại chậm chạp không cách nào nói ra khỏi cổ
họng.
Ông lão dù khi đối mặt với cái chết đều có thể lạnh nhạt vào giờ phút này lại
đang nghẹn ngào khó mà tự kiểm chế. Karen cẩm lấy chiếc bút Bern để trên bàn
làm việc, đặt nó lại vào trong bàn tay đang run rẩy của Bern, cũng kéo ngón tay
của Bern nắm lấy chiếc bút.
Bern chỉ cực kỳ chết lặng, mặc cho đối phương sắp đặt.
Karen mỉm cười hỏi:
"Mặc dù đã tới giờ tan việc, nhưng công việc của ngươi vẫn còn chưa làm xong
đâu."
"Đúng…đúng…đúng vậy."
"Vậy thì không còn cách nào nhỉ, công việc vẫn cần người tiếp tục làm tiếp, vẫn
chưa tới lúc để nghỉ ngơi, cho nên, Bern, rất xin lỗi phải thông báo cho
ngươi…”
Karen mở hai tay ra, rất bất đắc dĩ nói:
"Tăng ca đi."