Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bận rộn một hồi lâu, thức ăn rốt cục cũng chuẩn bị xong.

Auggie và Dinah đi vào cửa phòng bếp, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, bọn họ

từng ở lại trong nhà Karen một khoảng thời gian, rất nhớ tài nấu ăn của Karen

và Healy. Karen một vừa cởi tạp dề ra vừa nói với cả hai đang đứng ngoài cửa:

"Bưng thức ăn, bày ra bàn, chú ý chia ra, chúng ta ăn ở trong phòng bếp, nhẹ

nhõm hơn một chút."

Auggie và Dinah rất nghe lời mà bước vào làm việc.

Nhưng mà rất nhanh thì Karen đã phát hiện động tĩnh bên ngoài biến mất.

Karen đi tới, ở chỗ bàn ăn, Buken đã ngồi xuống, hắn trở về, giống như là một

bóng ma, Người Cầm Roi cũng không xuất hiện.

Điều này khiến ba người Himilis cũng trở nên cực kỳ cẩn thận, giống như là ba

con chim cút nhỏ.

Bởi vì con mắt của Buken đỏ lên trông rất kinh khủng, có cảm giác như có thể

giết ngươi bất cứ lúc nào.

Có thể ngươi sẽ e ngại Người Cầm Roi, nhưng không đến mức đến mức độ này,

bởi vì Người Cầm Roi không làm chuyện không có trật tự, nhưng vị Người

Cầm Roi tiền nhiệm này bây giờ, với tình cảnh tiếp sau của hắn thì thật đúng là

chuyện gì cũng có thể làm được.

Karen quay đầu nhìn về phía Healy trong phòng bếp: "Chia ra thêm một phần

nhỏ."

"Được rồi, thiếu gia."

Sau khi bố trí xong bàn ăn, Dinah và Auggie không có chờ lâu trong phòng ăn,

trực tiếp vào phòng bếp.

Ba người Himilis do dự một chút, cũng vào phòng bếp, đây thật đúng là đã

miêu tả "Sợ chết" đến cực hạn.

Không còn cách nào, cũng không thể để một mình Buken lẻ loi trơ trọi dùng

cơm, Karen vốn không có ý định ngồi bàn cũng chỉ có thể ngồi xuống ở bên

cạnh.

Buken hỏi: "Có thể bắt đầu ăn chưa?"

"Có thể, ngài dùng đi."

"Được."

Buken cầm lấy dụng cụ, bắt đầu dùng cơm, tốc độ ăn rất nhanh, toàn bộ quá

trình dùng cơm thì ăn như hổ đói.

Karen chỉ ăn một chút, uống một bát canh, còn lại đều bị Buken bỏ vào trong

miệng.

Để muỗng nĩa xuống, Buken mở miệng nói: "Thật có lỗi, thức ăn rất ngon,

nhưng tâm trạng của ta không thích hợp để thưởng thức."

"Đã no chưa?"

"Đã no."

"Ừm."

"Tắm rửa đi."

"Vừa dùng bữa xong, không thích hợp để tắm rửa."

"Không cần quan tâm, ta chưa chết thì người ta thấy phiền, còn phải tiếp tục

trông chừng ta."

"Được rồi."

Verden xuất hiện trên lầu hai, trong tay hắn kẹp một điếu xì gà, không xuống

lầu, mà là đẩy cửa phòng sách vào, sau đó trông thấy trên bàn sách có một phần

ăn dành cho một người.

"A." Verden cười, ngồi xuống, cầm lấy bộ đồ ăn thử hai món, "Hương vị thế mà

thật rất không tệ."

Verden bắt đầu chăm chú dùng cơm, sau khi ăn xong, Verden khẽ nghiêng

người tựa nhẹ vào sau ghế, trầm tư:

"Trong Ánh Sáng Trật Tự cũng không cố ý ghi chép rằng có vị nào có tài nấu

nướng tốt?"



Lầu một có phòng tắm tương đối lớn, Buken cởi quần áo, ngồi vào trong bồn

tắm.

Karen cầm lấy khăn mặt, bắt đầu giúp hắn lau rửa.

Ngược lại không cảm giác nhục nhã gì khi hầu hạ người khác, bởi vì cảm giác

này cũng giống như khi phục vụ cho những “Vị khách” kia vậy, dù sao Buken

cũng sắp biến thành người chết.

Lúc này việc lau chùi cơ thể có một ngụ ý đặc biệt

Lúc ra đời được tắm rửa, để ngươi sạch sẽ đến với thế giới này; tắm rửa lúc lìa

đời thì để ngươi có thể diện mà tạm biệt thế giới này.

Buken ngồi trong bồn tắm giơ tay lên, phòng tắm lập tức bị kết giới bao trùm.

Buken mở miệng nói: "Ta đã gặp hắn."

Karen: "Ừm."

"Hắn cho phép ta tiến vào Kỵ Sĩ Đoàn thế nhất, ngươi biết đấy Người Cầm Roi

đứng trước mặt hắn thì không dám có gì phản đối."

"Rất tốt, chúc mừng ngươi."

Karen không ngừng việc đang làm, thậm chí, không có chút nào gián đoạn.

Buken hỏi: "Ngươi không thất vọng sao? Thứ lúc đầu muốn đưa cho ngươi bây

giờ không có rồi."

Karen nhẹ gật đầu, lại lắc đầu: "Có một chút."

"Chỉ có một chút?"

"Ừm."

"Thằng nhóc, ngươi có biết ta chủ động đưa ra truyền thừa của mình thì có ý

nghĩa như thế nào sao?"

"Biết."

"Giả vờ không quan tâm?"

"Ngài chấp nhất chuyện này làm gì?"

"Chấp nhất chuyện này làm cái gì? Bởi vì ta từ bỏ cơ hội tiến vào Kỵ Sĩ Đoàn

thứ nhất."

"Ừm?"

"Không phải là bởi vì ngươi."

Karen cười: "Ta biết."

"Ngươi lại biết cái gì?"

"Tự ti, cảm thấy không có mặt mũi, thấy ngại, trên phương diện cách cục bị đè

ép."

"Ngươi … "

"Tức giận, phẫn nộ, một ngọn lửa giấu ở đáy lòng, không biết nên đẩy về phía

ai, tóm lại, rất khó chịu."

"Cái thằng nhóc này…"

"Ngài có thể cảm nhận được hắn không phải đang dùng thủ đoạn mưu quyền,

hắn không quan tâm, cầm lên được, cũng thả xuống được, càng nhìn thoáng

hơn, việc này để ngài cảm giác bị đè nén."

"Được rồi, dừng lại, đứng nói nữa!"

Karen không nói gì thêm nữa, tiếp tục chà lưng cho Buken.

Trên người ông lão có không ít vết thương, có vài vết thương mà thuộc tính của

nó vẫn còn lan ra đến tận bây giờ, cho dù là bệnh viện giáo hội cũng không có

cách nào chữa trị.

"Thằng nhóc ngươi là con côn trùng trong bụng của Đại tế tự sao?"

Karen lắc đầu, thật ra là vì bản thân mình cũng sẽ đối đãi Buken như vậy thôi.

Chỉ có điều là Đại tế tự có khí độ hơn mình

Tắm rửa sạch, Karen giúp Buken thay thần bào Trật Tự mới, một kiểu dáng rất

phổ thông của thần quan cấp cơ sở.

Sau khi Karen chỉnh trang xong, Buken rất tỉ mỉ mà phủi nhẹ những chi tiết nhỏ

trên thần bào, sau đó đứng ở trước tấm gương, ngắm nghía mình ở trong.

Hắn hỏi:

"Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên mình mặc thần bào Trật Tự có cảm giác gì sao?"

"Không nhớ rõ."

"Còn trẻ như vậy mà đã quên rồi?"

"Lúc mặc vào có cảm giác sẽ mặc cả một đời, cho nên chỉ đến lúc cở ra mới có

thể nhớ lại lần thứ nhất."

"Ai." Buken trầm mặc một hồi, cười nói, "Bộ thần bào đầu tiên ta mặc chỉ được

ba ngày, ngay trong lần nhiệm vụ đầu tiên đã bị hỏng, phiếu điểm được chia

trong nhiệm vụ đó còn không đủ để ta mua một bộ mới, chỉ có thể chờ phía trên

phân phối, dưới sự bất đắc dĩ phải đến tiệm may trong thế tục, yêu cầu may một

bộ bình thường."

Karen lẳng lặng lắng nghe.

"Khi đó, ta nói với đồng đội của mình, về sau chờ đến khi leo lên trên thì nhất

định phải cải thiện phúc lợi đãi ngộ của thần quan cơ sở."

"Ừm, nên vậy."

"Ta không thực hiện được lời nói của mình, nhưng tỉ lệ phân phối thân bào của

hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật chúng ta là cao nhất trong tất cả hệ thống."

"Đúng vậy, không sai."

"Là nhờ công lao của ta."

Buken đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía ngoài cửa sổ, từ nơi này, có thể trông

thấy một vùng biển xanh thẳm.

"Con rồng kia của ngươi đâu rồi?"

"Đang chơi cùng với bạch tuộc của ngài."

"Bọn nó có thể chơi cái gì?"

"Hỏi thăm nó là muốn được kho tàu hay là muốn bị hấp."

"Ha ha, được rồi, đúng là con rồng do ngươi nuôi nhỉ, cũng rất biết chọn khẩu

vị."

"Để ngài chê cười."

"Nó rất ngoan, cũng rất thông minh, mặc dù lần này xem bói sai, nhưng đây

cũng là do Verden bố trí, không trách nó.

"Để ta gọi bọn chúng qua để ngài gặp mặt thêm một lần?"

"Không cần, đến lúc ta ra đi thì nó sẽ có cảm ứng, được rồi, không làm phiền

nữa, bắt đầu đi."

"Ngay ở chỗ này?"

"Ngay ở chỗ này."

Buken quay người, đối mặt với Karen: "Ngươi chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong."

Phòng sách lầu hai.

Sau bữa ăn, Verden thở dài tự rót cho mình một ly rượu đỏ, nói: "Cuối cùng

cũng bắt đầu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK