trước cho ta.”
Karen vừa nói vừa rời bàn tay Ukunga đặt trên vai mình.
“Ha ha ha ha!”
Ukunga bỗng nhiên ngửa người ra sau, cười ha hả:
“Con của ta, trưởng thành, có tính khí.”
“A.”
“Đương nhiên, nếu như ngươi không thích cái thân phận con trai này thì cũng
có thể làm cháu trai, ta không ngại.”
“Ngươi sẽ nhìn thấy cháu trai thật sự trông như thế nào.”
Karen xoay người, đi về phía rễ cây, tiến hành quan sát nó thật tỉ mỉ.
Ukunga thì đứng tại chỗ, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc trán của mình:
“Này, câu nói này của ngươi có ý gì, ta nghe không hiểu.”
“Cháu trai.”
“Mẹ nó!”
…
Trong phòng ngủ của một khu biệt viện, hai người Piaget và Bede trốn ở dưới
gầm giường. Tiếng nổ vang trời không ngừng xuất hiện bốn phía, thỉnh thoảng
còn có ngôi sao to lớn rơi xuống tạo ra rung chấn dữ dội.
Theo lý thuyết thì sóng xung kích cũng đủ giết chết hai người, giống như là con
kiến không cần bị nướng cháy, tới gần bó đuốc thì nó sẽ tự bốc mùi khét.
Nhưng ai bảo bọn hắn trốn ở dưới một cái giường vô cùng quý giá, chỉ cần
không phải quá xui xẻo bị bắn trúng trực diện thì những sóng xung kích này thật
đúng là không tổn thương được bọn hắn.
Piaget: “Ngài Bede, trốn ở dưới giường thật sự là một quyết định sáng suốt, sao
ngài nghĩ ra thế?”
“Người của Sinh Mệnh Thần Giáo có nhu cầu giường chiếu rất cao, cho nên
bọn hắn cực kỳ chú trọng chất lượng của giường, cậu có biết nếu đang làm
chuyện đó mà giường bị hỏng sẽ rất mất hứng, nói không chừng sẽ còn để lại
bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa, trên phương diện này, cậu là dân trong
ngành.”
“Cho nên, bọn hắn cũng là bởi vì sợ giường hỏng cho nên mới làm giường kiên
cố đến thế, còn có cả trận pháp phòng ngự?”
“Không chỉ là thế, ngươi còn muốn cân nhắc đến nhu cầu, nhất là đám người
tầng lớp trên này, đã không vừa lòng cảm giác giữa người và người, bọn hắn sẽ
hoá hình thành yêu thú để trải nghiệm cảm giác mới lạ, cái giường này càng
quan trọng hơn.”
“Thì ra là như thế.”
“Oanh!”
Sụp đổ trên diện tích lớn, công trình kiến trúc nơi phòng ngủ bị san bằng.
Một đội kỵ sĩ ngũ đi tới, người cầm đầu ngẩng đầu, nhìn về phía kỵ sĩ chim ưng
bay lượn phía trên.
“Có sinh vật sống ở chỗ này, lục soát.”
“Xoạc, xoạc!”
Lúc này, hai cánh tay, chủ động nhô ra từ phía đống gạch ngói.
Ngài Bede: “Ca ngợi Trật Tự!”
Kỵ sĩ trưởng phụ trách quét dọn dấu hiệu sinh mệnh ở khu vực này đã sớm nghe
thấy không biết bao nhiêu lời cầu xin, hắn trực tiếp phất tay làm nói: “Càn qua.”
“Chúng ta là gián điệp của Bộ trưởng Bộ kỷ luật Đòn Roi Kỷ Luật Karen. Silva
phái tới Sinh Mệnh Thần Giáo làm gián điệp, người một nhà, người một nhà!”
“Ngừng! Trước tiên đưa hai người này về.”
Piaget nhỏ giọng hỏi: “Sao ngài không nói thẳng mình là cha vợ tương lai của
Karen?”
Bede nhỏ giọng mắng: “Cậu cảm thấy vị kỵ sĩ kia sẽ tin tưởng rằng ngài Bộ
trưởng Karen của bọn họ sẽ lại phái cha vợ của mình tới đây làm gián điệp nằm
vùng à, cậu muốn cả hai chúng ta chết sớm hơn sao?”
Hai người bị hai sợi xích trói chặt lại, lôi ra khỏi đống gạch vụn, sau đó vứt lên
trên người một con Kim Giáp Long Quy.
Piaget: “Chúng ta đã được cứu rồi, đúng không.”
“Đúng vậy, có lẽ thế.”
Trong Vườn Sinh Mệnh, cả vùng khu vực kiến trúc Thần Điện uy nghiêm tinh
xảo dựa vào Cây Sinh Mệnh bây giờ chỉ còn lại cảnh hoàng tàn khắp nơi, còn
có rất nhiều tiểu đội kỵ sĩ đang lục tìm dấu hiệu sự sống ở xung quanh.
Bọn họ đã là thuộc về một nhóm may mắn, xem như nấp được đến giai đoạn
cuối.
Piaget thở dài, nói: “Vì sao mỗi lần gặp Karen thì chúng ta đều chật vật như vậy
chứ.”
Bede liếc mắt nhìn hắn, nói: “Các ngươi là bạn bè, công việc đầu tiên mà Karen
có là cậu giúp, có phần tình nghĩa này thì cậu lo lắng cái gì.”
“Ta đang lo lắng thay cho ngài đấy, Bede.”
“Ta thì sao?”
“Người bình thường trông kiểu cha vợ như ngài thì hẳn là cũng không dám kết
hôn nữa đâu.”
“Cậu có thể ngậm miệng rồi đấy.”
“Nguyên nhân mà ngài không dám về nhà có phải sợ bị con mèo đen kia cào
chết không?”
“Đáng chết, ngậm miệng!”
...
Piaget và Bede là may mắn, bởi vì trong tình huống bình thường thì cho dù bắt
được người tự xưng là gián điệp của Đòn Roi Kỷ Luật, cũng sẽ không báo cáo
cho Karen, cấp bậc của Karen quá cao, mà dạo gần đây còn ở bên cạnh Đại tế
tự.
Nhưng Karen chưa quên chuyện của Darien, cố ý tìm được một vị quan chỉ huy
cấp trung của Ky Sĩ Đoàn, dặn dò hắn giúp một chuyện nhỏ, đến trang viên gia
tộc của Darien, đem sửa sang những thi thể tìm được lại một chút để đóng gói
mang đi.
Thật ra, hiện tại Karen hoàn toàn có thể đi tìm Phó đoàn trưởng, thậm chí tìm
đoàn trưởng, cũng có thể nói chuyện, nhưng loại chuyện nhỏ này, anh cũng
không tiện đối với người ta nói ra miệng.
Lúc dặn dò chuyện này, đối phương cũng thông báo về chuyện của hai tên gián
điệp.
Karen vốn muốn trực tiếp nói một câu: Giả mạo.
Bởi vì lúc chiến tranh bắt đầu, gián điệp của Trật Tự đã sớm chuyển đi, cho dù
là lúc khai chiến thì cũng có rất nhiều cơ hội để rời đi, ít nhất sẽ không chuyển
từ Giáo Đình vào trong Vườn Sinh Mệnh.
Các đoàn thần quan ngoại giáo cũng đều ngừng lại ở Giáo Đình chờ đợi Trật Tự
Kỵ Sĩ Đoàn tiếp nhận, không đi theo vào.
Cho nên, trên lý thuyết sẽ không tồn tại tình huống người của phe mình bị ngộ
sát.
Nhưng cũng may bọn hắn báo tên thật, sau khi nghe được hai cái tên này, Karen
không khỏi kinh ngạc:
“Sao nơi nào có chuyện là nơi đó có mặt của bọn họ thế?”
...
“Thưa ngài, mời.”
“Cảm ơn.”
Binh sĩ vén màn lều trại, Karen đi vào, trông thấy cha vợ tương lai của mình
đang ngồi ở trong ăn như chết đói.
Về phần Piaget, thì đang ngủ mê mang trong túi ngủ.
Bede trông thấy Karen tới, lập tức xoa tay, đứng người lên: “Ha ha, Karen, cậu
đã đến rồi à.”
Đối vị con rể tương lai này, Bede vẫn luôn cực kỳ xoắn xuýt, mà khi địa vị của
Karen không ngừng tăng lên thì Bede càng xoắn xuýt hơn.
“Ngài chịu khổ rồi, có bị thương không?”
“Không, không có việc gì, ta không sao, ha ha, không bị tổn thương, giường rất
rắn chắc.”
“Chờ một lúc nữa ta sẽ sắp xếp Mục sư đến kiểm tra cẩn thận một chút.”
“Không, không cần.”
“Xin ngài đừng từ chối.”
“À, được rồi, cảm ơn.”
Làm người cha vợ luôn luôn dính vào chuyện phiền phức, ngài Bede biết mình
lúc này nên ngoan ngoãn một chút.
Karen đi đến bên người Piaget, hỏi: “Sao rồi?”
Xem ra, không giống như là bị thương.
“Lúc đầu còn rất tốt, nhưng một giờ trước khi cậu đến thì hắn bỗng nhiên muốn
vẽ, sau đó vẽ ra một bức tranh, vẽ xong thì ngủ mê man.”
“Tranh đâu?”
“Nắm chặt trong tay, ta không gỡ ra, lại sợ bức tranh bị rách.”
Karen cúi đầu xuống, quả nhiên, trong tay Piaget đang nắm một mảnh giấy, đây
không phải giấy vẽ, giống như là xé một trang trên quyển sổ để dùng.
Nhưng mà lúc Karen đưa tay đến lấy, không dùng lực thì tay của Piaget đã tự
nới lỏng.
Karen mở trang giấy ra, ở trên có đầy nét vẽ bởi bút máy.
Cái phong cách vẽ này, rất giống bức vẽ mà hai lần trước mình mượn vở bài tập
và bút máy của Connor để vẽ ra.
Không,
Không chỉ chất giấy và phong cách vẽ, ngay cả nội dung cũng đều giống nhau.
Bởi vì Piaget cũng vẽ ra Cây Sinh Mệnh, Ogurev!
Trong bức tranh:
Cây Sinh Mệnh bắt đầu khô héo, cùng với đó còn có những khối u ở trên Cây
Sinh Mệnh cũng khô héo, những thứ ở trong giống như đã nổ tung.
Karen rõ ràng rằng trong những khối u của Cây Sinh Mệnh đều là những Thần
linh cũng trở về.
Cho nên tranh này có nghĩa rằng khi Vườn Sinh Mệnh bị công phá, vào thời
khắc Cây Sinh Mệnh sắp bị phá huỷ, đám Thần trở về này bắt đầu tự giết lẫn
nhau, lấy thần linh làm chất dinh dưỡng?
Thần linh mạnh hơn vì để trở về sớm hơn, bắt đầu săn giết Thần linh yếu hơn,
để cho cuộc Thần chiến sau này xảy ra trước thời hạn!
Hai bờ vai Ogurev tỏa ra hai đóa hoa rực rỡ.
Bản thân Ogurev vốn đang trong tư thế lơ lửng phiêu bạt, bây giờ lại đứng lên,
có một sự chuyển biến rõ ràng từ bị động thành chủ động.
Động tác tứ chỉ có thể biểu hiện ra trạng thái ý thức.
Mặt khác, Karen còn để ý ở góc phải của trang giấy này có một những cái vòng
tròn chồng lên nhau được vẽ nguệch ngoạc.
Cái hình vẽ này có ý gì?
Chẳng lẽ là … cứ điểm Ogurev?
Trật Tự Thần Giáo tiến đánh Sinh Mệnh Thần Giáo nhằm ngăn cản sự trở về
của nhóm Thần linh này, nhưng hiện thực…hành động này lại kích thích nhóm
Thần này để bọn hắn sử dụng phương thức cực đoan nhất, ngược lại càng gia
tốc tiến trình trở về!
Trong đầu Karen không khỏi nhớ tới lúc Đại tế tự đối thoại với Ogurev, câu nói
cuối cùng mà Ogurev nói kia:
“Ngươi không thể nào ngăn cản … ta cuối cùng cũng sẽ trở về.”