như vậy, nếu không cô ta khẳng định đã sớm nói với mình, mà không phải chỉ
đơn giản nói rằng chán ghét hắn ta.
Bây giờ mình cảm thấy có chút ủng hộ với quyết định của Pall lúc trước, đó là
chờ đến sau khi cô ta khôi phục lại thực lực, tự mình đến Đảo Ám Nguyệt để
đào mộ của Bernard lên.
Đáng thương nhất vẫn là đội trưởng, phải trải qua cảm giác đau khổ khi người
mình yêu rời mình đi hai lần.
Nhưng tố chất tâm lý của đội trưởng rất rắn rỏi, một người có thể tự mình lột da
mặt của mình xuống để đấu tranh với "Ông ta", lại thành công giành lại quyền
duy trì chủ đạo của cơ thể, sự kiên định ấy quả thực làm người ta tán thưởng.
Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân mà đội trưởng khăng khăng muốn để
lại cho mình chút gì đó.
Đội trưởng khống chế được cảm giác phẫn nộ này, thức tỉnh từ trong cơn mê
mang ngắn ngủi, nhưng tự thân không có khả năng hoàn toàn không chịu bất cứ
ảnh hưởng gì, nhưng ảnh hưởng đó là bởi vì chính mình cảm nhận được sự đau
khổ qua hai lần tình cảm chân thành bị chia cắt, cho nên vô ý thức muốn bù đắp
cho Karen.
Đội trưởng cũng không để tâm đến ý kiến của Karen, gượng ép để Karen cùng
diễn kịch, diễn ra cảnh Karen liều mình cứu giúp, để anh lưu lại dấu ấn không
thể nào phai nhòa trong lòng của Ophelia;
Nguyên nhân là ở chỗ,
Trong lòng của đội trưởng bây giờ vẫn tràn ngập vị đắng, không chờ kịp muốn
ăn vào một viên đường ngọt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Karen suy nghĩ từng chút từng chút, đến
cuối cùng, rốt cuộc anh ta cũng cảm thấy mệt mỏi.
Karen nằm vào quan tài đá ở bên cạnh, đây không phải lần đầu tiên anh chui
vào quan tài nằm, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh cảm thấy việc nằm
trong quan tài dễ chịu.
Người bình thường đều có một loại cảm giác kiêng kỵ dành cho quan tài, thật ra
không phải như vậy, hoàn cảnh trong quan tài có thể cho con người cảm giác an
toàn trên cả tâm lý và sinh lý.
Bên trong kiểu không gian chật hẹp này, ngươi chính là chủ nhân, không ai sẽ
đến quấy rầy ngươi, ngươi được ngăn cách với bên ngoài. Cuối cùng cũng có
thể hưởng thụ được sự yên tĩnh.
Hai mắt Karen nhắm nghiền, anh ngủ thiếp đi, nhưng lại không hẳn là ngủ, bởi
vì trong ý thức của anh, vẫn luôn giữ lại một phần để ý đến bên ngoài.
Mỗi con chó săn đều có bản lĩnh như vậy, cũng chính là thứ được gọi là "Lúc
ngủ mở một con mắt".
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết bầu trời bên ngoài sắp
trắng bệch, chỗ cửa hang, có âm thanh truyền vào, có một đoàn người đang di
chuyển về phía nơi này.
Karen vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt, nhưng trong lòng đã đang kêu gọi sinh
vật cộng sinh của mình.
Trên nắp quan tài, trận pháp do đội trưởng để lại cũng vận chuyển, hình thành ra
một tia sáng trắng, sau khi ánh sáng trắng xuất hiện thì trận pháp cũng theo nó
mà tiêu tán mất.
Cách làm việc của đội trưởng vẫn mãi mãi chú trọng chi tiết như thế, sẽ không
để lại bất cứ sơ hở nào.
Ánh sáng trắng được Karen dẫn dắt, ngưng tụ ra một hình ảnh, đó là hình ảnh
của Pall, là dáng người của Pall.
Cô ta nằm ở trên nắp quan tài, giống như là đang nằm ngủ cùng với Karen, tất
cả đều có vẻ tự nhiên như vậy, bởi vì đây quả thật là sinh hoạt hàng ngày của
Pall vào lúc này.
Một đám người từ bên ngoài vừa tiến vào trong hang động, cùng phát ra âm
thanh kinh ngạc khó tin, lộ ra vẻ mặt kích động.
Karen nghe được âm thanh của Ophelia: "Karen..."
Tốt rồi,
Mình có thể đi ngủ.
Pall đang nằm ngủ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính ở Nhà Tang Lễ
tận Wien xa xôi, vào lúc này bỗng nhiên mở mắt ra, cô ngồi dậy, dùng vuốt mèo
dụi dụi con mắt, nhìn về phía bầu trời vừa sáng ở ngoài cửa sổ, nghi ngờ nói:
"Karen vừa đi, mình đã mất ngủ rồi sao, meo?"
...
Karen không biết mình cụ thể đã ngủ bao lâu, anh dường như đã quên đi thời
gian, mà lại cũng đã nhiều lần tỉnh dậy giữa chừng, mỗi lần bên cạnh mình đều
là một người khác nhau, nhưng rất nhanh Karen lại nhắm nghiền hai mắt của
mình lại.
Trong đó, có một lần khắc sâu một ký ức ngắn ngủi, đó là lần Ophelia tự mình
thay băng vết thương và thoa thuốc mới, cô gái chỉ biết cầm kiếm này lại lần
đầu tiên hầu hạ người khác, làm việc không biết nặng hay nhẹ, vậy mà không
cẩn thận xé rách vết thương của Karen ra, đau đến nỗi cả người Karen co rút lại.
Sau đó, anh có thể cảm giác mình được cho dùng không ít thuốc, cũng có thể
cảm nhận được thân thể của mình ấm áp do được thuật pháp chữa trị bao phủ.
Cuối cùng, sau khi bản thân cũng đã ngủ đủ, Karen từ từ mở mắt ra.
Ophelia cũng không ngồi ngồi ở bên cạnh ngủ thiếp đi vì chăm sóc mình quá
mệt mỏi;
Ở đối diện giường của mình, có một cái ghế, phía trên có người đang ngồi, vẻ
mặt lạnh lùng, làn da rất trắng, hai tay khoác lên trên lan can của cái ghế.
Trên một mức độ nhất định, dáng vẻ của ông ta có một vài điểm giống với bức
tượng của Bernard ở trong hang động, không phải là dung mạo cụ thể, mà là
loại khí chất kia.
Mặc dù lần trước mình trốn ở sau màn cửa, không nhìn thấy chân dung của ông
ta, nhưng Karen có một cảm giác rằng người đang ngồi là chú của Ophelia, từng
chủ động nhường lại vị trí tộc trưởng cho anh trai của mình... tướng quân
Tafman.
Đảo Ám Nguyệt là một thế lực hải đảo, lực lượng mạnh nhất để quyết định cách
cục của các thế lực tất nhiên là hải quân, mà ông ta thì chính là người lãnh đạo
đội quân này.
Tafman trông thấy Karen tỉnh dậy, không có hành động đặc biệt gì ngoài ý
muốn, mà là yên lặng cầm điếu xì gà đặt sẵn trên bàn trà trước mặt, châm lửa,
cầm lên, hút một hơi, phun khói ra, không để ý đến việc nơi này là phòng bệnh
một chút nào.
Karen từ từ dùng tay chống lên ván giường, ngồi dậy.
Vẫn luôn nghe nói hiệu quả trị liệu của bệnh viện giáo hội rất ghê gớm, đãi ngộ
trị liệu mình nhận được lần này, chắc chắn còn cao cấp hơn cả bệnh viện giáo
hội, các vết thương trên người đã kết vảy, mà lại có thể cảm giác được bọn
chúng đang phục hồi lại như cữ, bởi vì trên dưới toàn thân đều có cảm giác
ngứa ngáy truyền đến.
Không có chủ động đến gần làm quen, không có chủ động mở miệng, Karen cứ
ngồi như vậy, bả vai cúi xuống một chút.
Tafman thì tiếp tục từ từ mà hút xì gà, không che giấu ánh mắt mình đang quan
sát Karen một chút nào.
Karen thì duy trì một vẻ mặt, sau khi nằm lâu thì ngồi có vẻ rất thoải mái.
Đội trưởng chỉ nhắc nhở mình rằng Ophelia có thể sẽ giúp mình che giấu tình
huống bắt gặp mình đứng sau màn cửa trong phòng sách, còn lại thì đội trưởng
cũng không nói.
Bởi vì việc mà Karen cần làm tiếp theo, đó là đóng vai hình tượng của một thiên
tài được “Tổ tiên” lực chọn và phù hộ cho thật tốt;
Đối với cách đóng giả một thiên tài như thế nào, đội trưởng cảm thấy việc này
không có gì khó đối với Karen, cứ diễn theo lúc bình thường là được.