Ông ta nhắm hai mắt, nhưng rất nhanh lại mở ra, có vẻ như là đang cố gắng
phòng ngừa mình đắm chìm vào trong loại cảm xúc nào đó.
Nhận lấy chiếc nhẫn, sau khi Daan quan sát một hồi, phất phất tay: "Ngươi đi
xuống nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng, Đoàn trưởng."
Karen lùi ra khỏi lều, "Lời thoại" vốn đã được chuẩn bị trước, thế mà hoàn toàn
không có chỗ để sử dụng, Daan không hỏi một lời nào.
Phía ngoài gió thổi phất lên trên mặt, Karen nhịn không được mà hít sâu một
hơi, anh rõ ràng, từ thời khắc mình bước ra khỏi căn lều, chuyện này, xem như
đã kết thúc, đây là nhiệm vụ bí mật, không cần mình đi viết báo cáo tổng kết
nhiệm vụ gì, thậm chí sẽ không để lại bất cứ câu chữ nào ghi chép về nó.
Nhưng mà, nghĩ lại, có vẻ tất cả như vậy đều là bình thường, bởi vì Đoàn
trưởng Daan cũng không biết việc trận pháp giam cầm đã bị Morindi khống chế
ngược, cho nên ông ta thấy, hành động của nhóm người mình chỉ cần dùng trận
pháp giam cầm tiêu hao đối phương rồi lại xuống lấy đầu người.
Trong này tồn tại một sự biến đổi về lượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra,
chắc là bởi vì bộ xương khô kia tham gia, khiến cho Morindi có thể nắm giữ
trận pháp giam cầm.
Lần này tới Địa Huyệt Thần Giáo, mình lấy được Cốt Long, nhiệm vụ bí mật
cũng hoàn thành, mặc dù kết quả đều là tốt, nhưng bởi vì bộ xương khô kia nên
sinh ra quá nhiều khó khăn trắc trở.
Karen mím môi:
"Chờ xem, chờ sau khi ta trở về, nhất định sẽ bắt được ngươi."
...
Daan mở trận pháp truyền tin ở trong lều chỉ huy ra, sau khi đợi một khoảng
thời gian, hình chiếu của Đại tế tự Norton xuất hiện ở chính giữa trận pháp.
Daan rời khỏi chỗ ngồi, quỳ một chân xuống, bẩm báo nói:
"Morindi chết rồi."
"Ừm."
Daan giơ chiếc nhẫn lên, ánh mắt của Đại tế tự rơi vào trên mặt nhẫn.
Thật lâu sau, Đại tế tự mở miệng hỏi: "Morindi đã nói gì với ngươi."
Đại tế tự không có hỏi ngươi phải chăng đi gặp qua bà ta.
Trên trán Daan toát mồ hôi lạnh, cơ thể cũng đang nhẹ run rẩy, ở vị trí này của
ông ta, người có thể để cho ông ta cảm thấy e ngại, thật sự không nhiều lắm, thế
nhưng là đi theo vị trước mắt này càng lâu thì cảm giác kính sợ càng sâu nặng.
"Vâng, cô ta có nói một vài lời..."
"Ừm." Đại tế tự lơ đễnh nói, "Ghi ở trong lòng đi."
"Thuộc hạ... Thuộc hạ... Không dám."
"Ta không ngại, ngươi cứ ghi ở trong lòng đi, đừng đi nói cho người khác biết,
cũng đừng ảnh hưởng việc mình làm."
"Vâng, Đại tế tự."
"Chúng ta đã đứng ở sân khấu đã từng mơ ước, chúng ta đang bắt đầu dựa theo
tưởng tượng của chúng ta mà thay đổi Trật Tự Thần Giáo, chúng ta, sẽ dùng
sinh mệnh để bảo vệ Thần Giáo thuộc về chúng ta."
"Đương nhiên, Đại tế tự!" Daan nắm chặt nắm đấm đập lên trên ngực của mình,
"Thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của Trật Tự!"
Khi hai người truyền tin riêng, cần dùng loại hình thức khẩu hiệu này để kết
thúc chủ đề, thật ra có nghĩa rằng đã xuất hiện sự ngăn cách, chỉ có điều cả hai
bên đều không muốn mở rộng vách ngăn này, đều muốn áp chế nhân tố không
hài hòa này xuống mức thấp nhất.
Đối với Daan mà nói, ông ta càng hy vọng mình chưa từng đến gặp Morindi,
nghe được những lời kia.
"Chuẩn bị ra sao rồi?"
"Đã chuẩn bị sẵn sàng."
"Chỉ một nửa Kỵ Sĩ Đoàn sao."
"Đã đủ!"
"Ừm, làm xong thì quay về đi, ở ngoài cổng lớn của Thần Điện không có ngươi
trấn thủ, ta không yên lòng."
"Vâng, Đại tế tự."
Trận pháp truyền tin kết thúc, hình ảnh của Đại tế tự tiêu tán.
Đoàn trưởng Daan đổi tư thế quỳ thành tư thế ngồi, thở một hơi dài nhẹ nhõm,
chỉ cảm thấy mặt của mình nóng ran.
Ông ta dùng mu bàn tay xoa xoa giọt mồ hôi trên trán, vung trên mặt đất, quay
đầu nhìn về phía bản đồ khu quần cư của Long tộc ở phía sau, ánh mắt trở nên
rét lạnh.
Mức độ cụ thể của kế hoạch suy yếu phải do quan chỉ huy tự mình đến hiện
trường để chỉ huy, không nói quá một chút nào, Daan là người chỉ huy, có thể
lấy ý chí của mình để quyết định một nhát đao kia phải chém xuống sâu bao
nhiêu.
Cảm xúc của ông ta bây giờ đang vô cùng sợ hãi, người đang sợ hãi, sẽ vô ý
thức mà vung đao mù quáng
Ông ta không muốn khống chế cảm xúc này, một nhát đao kia, phải vung mạnh
một chút, để Đại tế tự trông thấy mình e ngại, bàng hoàng, lúng túng, tốt nhất,
bởi vì sự lúng túng của mình, định một tội cho mình.
"Phải giết nhiều một chút."
...
Karen vốn là muốn đi đến chỗ khu lều điều trị để tìm đám người Alfred, nhưng
anh đánh giá thấp hiệu suất trị liệu của các mục sư, sau khi kết thúc trị liệu sơ
bộ, bọn họ đã được chuyển sang bệnh viện trong chủ thành.
Cũng đúng, quân y đâu có rảnh mà để các người ở đây dưỡng bệnh, mà lúc đi ra
khỏi doanh trại, Karen cảm giác được có lẽ mệnh lệnh đã được truyền xuống,
các bộ phận của doanh trại này cũng bắt đầu vận hành.
Từ chối lời đề nghị phái người đưa mình trở về của một tên Kỵ sĩ trưởng, một
mình Karen lái con bọ ngựa kia quay về chủ thành, đi tới văn phòng của tổ
chuyên án, nơi này vốn là được trưng dụng từ bệnh viện, vừa lúc có thể phụ
trách việc trị liệu tiếp theo.
Bên trong đã không còn bận rộn như giai đoạn trước, cũng không thấy vẻ náo
nhiệt khi trắng trợn bắt người và thả người, dù sao thì Kỵ Sĩ Đoàn cũng đã đến,
chính kịch sắp mở màn, mà vai diễn của tổ chuyên án mà Karen phụ trách, tự
nhiên cũng tuyên bố kết thúc.
Wilker đang chủ trì công việc tiếp sau của nơi này, vừa mượn việc Kỵ Sĩ Đoàn
đến để thu hồi số dự, vừa dựa theo danh sách, tiến hành doạ dẫm một lần cuối
cùng đối với đám "Nhà giàu" không dễ bị đe dọa kia.
Cực kỳ chủ động nộp phiếu điểm, thu phiếu điểm cũng cực kỳ chủ động