Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ như vậy, phẩm chất tốt như vậy, để Karen lập tức nghĩ đến một người,

cái người này, đúng ra mình còn phải gọi một tiếng "Thầy".

Tòa thành to lớn giống như một ngọn núi, trở thành vách ngăn che chở nơi này,

lúc cột dung nham của Giragon quét về phía nơi này, trực tiếp đụng vào tường

thành phía ngoài.

Tòa thành bắt đầu nhanh chóng hòa tan, đồng thời lại đang nhanh chóng khôi

phục, giống như là đang trong quá trình giằng co.

Cũng may là dòng dung nham cuối cùng đã xuyên qua, mặc dù tòa thành đã

mấp mô đổ sụp hơn phân nửa, nhưng nó quả thật đã hoàn thành tác dụng của

mình, bảo vệ cái khu vực vốn sẽ bị dòng dung nham kia nuốt chửng.

Marvalho bay ra từ bên trong phòng điều khiển, lúc rơi xuống đất không có phát

ra âm thanh, bởi vì hai chân của hắn lơ lửng trên mặt đất.

Một sợi dây leo màu đen tiếp tục bám lên trên tay của hắn, đây là mối quan hệ

điều khiển, Pháo Đài Hắc Ngục ở phía sau còn đang nhanh chóng tự chữa trị.

"Bụp! Bụp! Bụp!"

Đúng lúc này, những đám màu sắc trong cái kia bọc mủ kia cuối cùng cũng

không chịu đựng nổi, bắt đầu từng cái từng cái nổ ra, triệt để tiêu tán.

Mặt quỷ Blaised ở phía trên vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc, chỉ kịp cúi

đầu nhìn thoáng xuống dưới.

Đáng tiếc, phần linh hồn này của mình không có cách nào liên hệ với bản thể

đang ở trong Nơi chôn cất của Thần, bằng không hắn nhất định sẽ thông báo

cho bản thể của mình, Thần Trật Tự vẫn còn ở đây, Nơi chôn cất của Thần

không thể quay trở về...

Cơ thể không đầu của tên thanh niên lưng còng kia tan ra, hắn cùng với những

“Đồng bạn" ở trên người hắn bị xiên dính bởi Xiềng Xích Trật Tự mà nướng

trên lửa.

"Phù phù!"

Cơ thể của Karen nghiêng về phía trước, hai đầu gối chạm đất, nhưng mà hai

tay rất nhanh chống trên mặt đất, anh bắt đầu há lớn miệng mà thở hồng hộc.

Anh cảm giác mình giống như là một cái bình ga mini, sau khi đốt xong lần đầu

thì lại lắc lắc lên.

Loại tình huống này ở trên người anh, ngoại trừ lúc tu luyện thuật pháp gặp phải

thì gần đây đã rất hiếm thấy.

Memphis lộ ra ý cười, cười rất lớn tiếng, cười đến nỗi ra nước mắt và nước mũi,

sau đó bắt đầu ho dữ dội.

Pall đi tới trước mặt Karen, dùng chân vỗ vỗ lên trên mu bàn tay mà Kare đang

chống xuống dưới đất.

"Chuẩn bị cho cái chết bất ngờ, kết quả lại bằng một cách bất ngờ mà không

chết, ta nói đi, đây chính là nhân sinh miêu."

Marvalho bồng bềnh đến trước mặt Karen, mặt mỉm cười: "Karen."

Karen nuốt ngụm nước bọt, mấp máy đôi môi khô khốc, gian nan ngẩng đầu,

hô: "Thầy."

Đúng lúc này, một giọng nói già nua truyền đến:

"Tại sao phải cứu hắn, hắn ta nên chết!"

Lập tức, Karen cảm giác được một bàn tay đang nắm mạnh lấy cổ mình, nhấc

cả người mình lên.

Ngay sau đó, Karen trông thấy một cái ông giả xuất hiện ở trước mặt mình.

"Ngài... Là..."

Tahisen cười lạnh nói: "Kẻ đầu cơ, nên tan rã dưới dòng dung nham, Marvalho,

ngươi không nên cứu hắn."

Marvalho trầm mặc không nói, nghĩ trong lòng vậy lúc trước vì sao ông không

cản tôi ra tay thế?

"Cảm thấy rất thú vị nhỉ, rất đắc ý à, lần này vậy mà còn chưa chết, có phải

ngươi đang nghĩ đợi đến lúc trở về đại khu để được lên chức không?"

"Đúng..."

Tahisen nghe được câu trả lời ngay thẳng như, khóe miệng không khỏi nhếch ra,

lúc này mắng:

"Kẻ như ngươi, không thể để cho ngươi trở về, không thể để cho ngươi lên

chức, không thể để sau này ngươi ngồi lên vị trí cao cấp trong Thần Giáo, ngươi

sẽ khiến Thần Giáo lạc lối.

Ngươi nên... chết đi!"

"Lạch cạch!"

Karen bị thả xuống, té ngồi trên mặt đất, Tahisen giơ bàn tay lên trực tiếp đánh

về phía Karen.

Bọn người Pall, Memphis muốn lên trước ngăn cản, nhưng bên người Tahisen

xuất hiện một tấm ngăn màu đen ngăn cách mọi thứ ở bên ngoài, bao gồm đám

người Alfred vừa mới quay trở lại.

Hai mắt của Karen nhắm chặt, cơn gió gào thét lướt qua mặt mình, thấy có chút

đau.

Khi mở mắt ra một lần nữa, Karen trông thấy ông lão này không có đánh về

phía mình, mà là một lần nữa cuốn ống tay áo thần bào của mình lên.

"Được rồi, ngươi đã chết."

"Ừm?"

Lúc này Karen đã không còn sức để ý thức được cái tiếng nghi ngờ phát ra

trong miệng mình nghe có vẻ như đang tìm đường chết đến mức nào.

Lúc này, một người thanh niên tuổi trẻ xuất hiện, đỡ Karen lên.

Wilker cười nói với Tahisen: "Ta biết ngay là ngài không nỡ mà."

Sau đó, Wilker lại nhìn về phía Karen nói: "Cũng là do ngươi may mắn đấy,

chúng ta vừa lên đảo đã cảm giác được hơi thở Trật Tự nồng đậm ở phía này,

nếu như trì hoãn thêm một chút hoặc là muộn một chút thôi thì ngươi đã xong

đời rồi.

Ngài Tahisen lúc vừa mới trông thấy ngươi còn trẻ như vậy, còn sợ hãi về thiên

phú của ngươi, ha ha ha, hắn làm sao có thể nỡ ra tay giết ngươi được, ngươi

còn trẻ như vậy!"

"Ta đã giết hắn." Tahisen kéo ống tay áo lên cao, lộ ra hai cánh tay thon gầy của

người cao tuổi.

Wilker trêu chọc nói: "Chỗ nào thế? Sao tôi không thấy vậy?"

"Có rất nhiều phương thức để giết người."

Tahisen không nhanh không chậm nói, ánh mắt lại nhìn vào Karen một lần nữa,

"Tiếp theo, ta sẽ giáo dục hắn, làm một kẻ đầu cơ là một chuyện rất thiếu phẩm

đức, mà lại đáng hổ thẹn đối với tín ngưỡng của mình, ta muốn để hắn tận mắt

nhìn xem tín đồ thật sự của Trật Tự cần phải có dáng vẻ như thế nào!"

Marvalho cúi đầu lên tiếng nói: "Xin ngài không nên xúc động."

Wilker lập tức cũng thay đổi sắc mặt: "Tôi có thể đi đàm phán, tôi có thể đại

biểu để ổn định việc này lại, tôi xin ngài tuyệt đối đừng cứng rắn như thế, cơ thể

của ngài không chịu được đâu!"

"Đàm phán? Bây giờ mà còn cần đàm phán? Ta ghét nhất đó là hiện tại Thần

Giáo giống như biến thành một cái phòng hội nghị, khắp nơi đều là ký hiệp

định, ký hòa ước, ngươi thử xem một chút, bao nhiêu người đã chết trên hòn

đảo này rồi, ngươi lại thử suy nghĩ một chút, lại sẽ có bao nhiêu người sẽ chết

trong quá trình ngươi đi đàm phán.

Ta biết bây giờ trong giáo có rất nhiều người đều ủng hộ tân Đại tế tự vừa kế

nhiệm, cho rằng Thần Giáo hẳn là từ bỏ việc hao tổn bản thân để giữ gìn Trật

Tự, theo đuổi lợi ích thuộc về mình.

Ngươi cho rằng chung ta đang giành được lợi ích sao?

Không,

Ta cho rằng đây là thua lỗ, thua lỗ lớn!

Ngươi có biết vì sao mọi người lại tín ngưỡng Trật Tự không?

Trật Tự không phải dùng để cứu vớt hay kiến thiết.

Nguyên nhân mà mọi người tín ngưỡng Trật Tự là vì mọi người tin tưởng, một

Trật Tự tốt đẹp có thể tránh cho lầm than xảy ra."

Tahisen quay người, mặt nhìn về phía Ác Khuyển Ba Đầu Giragon ở đằng xa,

nhìn về phía biển lửa rực cháy, nhìn về phía trên dốc núi, nhìn về phía vị Thiên

Sứ đang lơ lửng kia, trên người ông ta, xuất hiện một hình chiếu, cũng chính là

bộ dáng của ông ấy.

Hắn bắt đầu bước chân về phía trước, mỗi một bước mà ông ta bước ra, hình

chiếu sau lưng bắt đầu trở nên càng lúc càng cao lớn, cuối cùng, hóa thành một

bóng người cao to.

Sau một khắc,

Âm thanh của ông ta vang vọng ra bốn phía xung quanh:

"Ta nói này, các ngươi thật sự nghĩ rằng người của Trật Tự Thần Giáo chúng ta

đã chết hết rồi à!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK