"Vậy hắn không tìm cậu đánh một trận sao? A ha, hay là bởi vì thành công cũng
đánh không lại cậu?"
"Không rõ."
"A, nhất định là như vậy, bằng không chắc chắn hắn sẽ nhịn không được, chó
ngu, ngươi nhìn xem, phương án mà ngươi cung cấp hình như không có hiệu
quả gì đấy, ngươi là Tà Thần đấy nhé."
Kevin nâng đầu chó lên, nụ cười vô cùng chất phác và lễ phép.
Ta đúng thật là Tà Thần, nhưng điều gì đã cho ngươi ảo giác để ngươi nghĩ rằng
ta có thể bồi dưỡng và dạy dỗ ra được một người có thể chèn ép được Thần Trật
Tự lúc còn trẻ đây?
Rốt cuộc là do ngươi xem trọng ta quá hay vẫn là đang khinh thường Thần
Trật? Nhưng rất nhanh, nhìn Pall ngồi trên vai Karen nở nụ cười, Kevin cũng
hiểu ra được, người ta là đứng bên phía Karen, tự nhiên là hi vọng trông thấy
Karen hạ thấp tất cả người bên cạnh, Karen càng ưu tú thì Pall càng vui vẻ.
Kevin lập tức lắc lắc đầu, trong mũi phát ra hai tiếng phì phì, tiếp tục vội vàng
đi theo phía sau, không phải mình cũng đứng bên phía Thần Trật Tự sao?
Buổi sáng hôm sau.
Karen đang phê duyệt một vài văn kiện cuối cùng, tiếp theo thì lều chỉ huy sẽ
chuyển chỗ.
Phía quân y phái người đến đây thông báo, Richard đi ra ngoài phụ trách bàn
bạc, sau đó cậu ta đi đến, không nói chuyện.
Đóng văn kiện lại, Karen hỏi:
"Chuyện gì?"
"Cha ta tỉnh rồi."
Karen hơi có chút sửng sốt một chút, dựa theo tình huống bình thường thì sau
khi biết cái tin tức tốt này thì hẳn là Richard sẽ rất hưng phấn, sau đó xin nghỉ
với mình để đi thăm cha, nhưng biểu hiện của cậu ta lại rất bình tĩnh.
Điều này có nghĩa rằng tối hôm qua trước lúc Richard rời khỏi thì đã nhận ra,
nhưng cậu ta lựa chọn giữ thể diện cho cha mình.
Karen nhẹ gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Phê duyệt xong một phần văn kiện cuối cùng, Karen để bút xuống, dựa người
ngồi về sau nhìn Richard đang bận rộn thu dọn đồ đạc, trong lòng không khỏi
cảm thấy vô cùng cảm khái tựa như cậu mình ngày hôm qua.
Mọi người luôn luôn chờ mong sự chín chắn, nhưng lại sẽ cảm thấy thất vọng
mất mát vào lúc trở nên chín chắn.
"Richard, sau khi trở về có muốn được sắp xếp một công việc khác không?"
Richard ngừng việc đang làm, ngẩng đầu nhìn về phía Karen, cười nói:
"Ta cảm thấy công việc trước đó vẫn rất tốt." Nói, Richard giơ bút lên, "Bắt
chước phong cách nói chuyện và thói quen hành văn của anh rất thú vị, thật đấy,
ha ha ha."
"Nếu có ý nghĩ nào mới thì cứ nói với ta."
"Ngài quân đoàn trưởng của chúng ta hôm nay sao thế?” Richard tò mò nhìn về
phía Karen, "Nhưng mà ngược lại thì ta thật sự rất nhớ cửa hàng điểm tâm, sau
khi rời khỏi tiền tuyến quay về thì ta muốn đến phố Hồng Diệp cả một tuần."
"Chú ý an toàn."
"Ừm? Ta trưởng thành rồi, ta tin tưởng cha và mẹ ta sẽ không lái xe đến bắt ta
như lúc trước.”
"Khi cậu rời khỏi một chiếc lồng thì có lẽ đã bước vào trong một chiếc lồng
khác."
"À…"
"Nếu như Chủ giáo Deron đến phố Hồng Diệp ngủ một tuần thì phu nhân
Đường Lệ sẽ có phản ứng như thế nào?"
Lúc này con mắt Richard trừng lớn, bên trong hiện lên sự hoảng sợ.
Bà nội mình sợ là trước hết sẽ đặt đầu ông nội mình ở giữa phố, sau đó …tắm
máu cả phố Hồng Diệp.
Lúc này, Philomena bưng đồ ăn đi đến, cô và Dinah sẽ thay phiên phụ trách đưa
bữa ăn cho Karen.
"Dùng cơm đi, sau khi dùng xong thì có thể dọn nhà.” Karen vừa mở hộp cơm
ra vừa tiếp tục nói, "Richard, dựa theo những điều chúng ta đã nói trước đó, sau
khi trở về thì hệ thống tình báo của chúng ta nhất định phải thăng cấp lên, cậu
đã tiếp nhận các tổ chức dị ma do Alfred phát triển trước đó, nhưng những thứ
này còn chưa đủ, tranh thủ thu nạp thêm các giáo hội nhỏ vào làm chi nhánh, để
bọn chúng làm con mắt và lỗ tai của chúng ta, ví như Mills Thần Giáo, tín đồ
của họ rất có thiên phú trong việc thu thập tình báo."
Richard lập tức trịnh trọng gật đầu đáp lại, giống như là lập quân lệnh trạng:
"Được rồi, ta đã biết, đợi sau khi trở về ta sẽ ra tay hợp nhất các tín đồ Mills
Thần Giáo trong đại khu."
"Phải tranh thủ, bây giờ thời gian của chúng ta rất gấp gáp, dùng cả thời gian để
ăn và ngủ mà làm."
"Vâng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
...
Sau đó, Karen cùng với tập đoàn quân thứ 9 đi đến chiến trường mới, tham gia
đợt tiến công quy mô lớn.
Chiến dịch kéo dài một tháng, trong một tháng này, bên phía Trật Tự chiếm
được ưu thế cực lớn, những tập đoàn quân có Kỵ Sĩ Đoàn liên tục đột phá, chia
cắt, vây quét, giống như là một đàn sói đói, hung hăng cắn xé những con cừu
non lỏng lẻo của Liên quân.
Chỉ có điều là cũng không có nhiều nhiệm vụ chiến đấu trực diện dành cho tập
đoàn quân thứ 9, đều là một vài trận chiến nhỏ, hầu như Karen đều sắp xếp cho
ba Đoàn chính quy phụ thuộc đi hoàn thành, quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật thì
phụ trách yểm hộ bên cánh và quét dọn chiến trường.
Bởi vì trước đó tích lũy chiến công quá loá mắt, cho nên không ai sẽ cho rằng
Karen là đang sợ nên tránh chiến, ngược lại việc vô tư chia công lao cho những
người phía dưới, nhận được lời tán thưởng không ít từ trong tập đoàn quân.
Dù gì ai ai cũng muốn quân công, ai ai cũng đều đỏ mắt, nếu chỉ có một mình
ngươi được hưởng thì chắc chắn sẽ dễ bị ganh ghét.
Từ lúc vừa mới bắt đầu thì Karen đã rõ ràng rằng đợt chiến dịch này là phúc lợi
mà Daan sắp xếp, sở dĩ không để tập đoàn quân của mình lui lại để chỉnh đốn là
muốn để cho mình kiếm thêm quân công, sau đó trực tiếp rời khỏi chiến trường.
Cho nên, Karen nhìn rất thoáng, nhưng anh cũng không rảnh rỗi, từ sau khi ra
tiền tuyến vẫn luôn bận đánh trận, lo làm nghề phụ mà suýt nữa quên mất nghề
chính của mình.
Lúc này khi thấy đã sắp về nhà, dù sao cũng phải kiếm một ít đặc sản mang về.