Neo đưa tay, đặt ở trên bụng của Derius.
Derius bỗng nhiên mở mắt ra, trừng mắt nhìn về phía Neo.
"Ta giúp ngươi áp chế nó lại." Neo nói.
Trong ánh mắt của Derius hiện ra vẻ nghi ngời, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Lòng bàn tay của Neo xuất hiện một luồng ánh sáng màu đen, ép vào trên người
của Derius, hai chân hai tay của Derius lại bắt đầu kéo căng ra, cả người bắt đầu
muốn cuộn lại, nhưng anh ta vẫn cố hết sức kiềm nén lại.
Karen đứng ở bên cạnh rõ ràng trông thấy phần bụng của Derius, có một cái gì
đó nhô lên, giống như là có một sinh vật sống đang ở bên trong.
Ánh sáng màu đen trong lòng bàn tay của Neo đang vây quanh, giống như là
đang chuyển động để xua đuổi cái thứ đang ở trong bụng của Derius kia.
Cùng với quá trình này diễn ra, khí tức màu xám trên mặt và trên tóc của Derius
cũng dần dần rút dần đi, hai tay và hai chân cũng nhẹ nhàng mà thả lỏng ra.
Cuối cùng, anh ta thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Phần nhô lên trên bụng, cũng theo đó mà thu nhỏ lại.
Neo thu tay về, đứng người lên.
"Đội trưởng, đó là thứ gì?"
"Là một con côn trùng, anh ta dùng chính cơ thể của mình để nuôi dưỡng một
con côn trùng."
Lúc này Derius đã ngồi dậy, nhưng trên người vẫn có mồ hôi lạnh đang không
ngừng tuông ra.
Neo thì bưng lên cái khay màu xanh lam kia, đây thật ra là một cái bình thuốc,
bên trong có một cái kết giới nhỉ, lúc cần thì có thể mở nó ra.
"Bên trong, là những hạt tinh huyết của Cá Mập Hắc Hồn, chắc là đồ ăn dùng
để nuôi nấng con côn trùng ở trong bụng kìa, côn trùng đói bụng thì sẽ thức
tỉnh, một khi con côn trùng kia trong cơ thể bắt đầu hoạt động, chủ nhân của nó
sẽ rất đau đớn.
Vấn đề xuất hiện ở trên cái bình thuốc này, cái kết giới nhỏ này lúc bình thường
cũng không có vấn đề gì, nhưng bản thân khách sạn Ankara đang ở trong một
cái kết giới bảo vệ khổng lồ, sẽ theo bản năng mà bao phủ và quan sát tất cả kết
giới nằm trong nó.
Bởi vì dưới sự ảnh hưởng từ khí tức của Trật Tự, để cho anh ta không có cách
nào mở nó ra như lúc bình thường, nếu như cưỡng ép mở nó ra, cái giá phải trả
có thể là cái kết giới nhỏ bên trong sẽ tan vỡ, những hạt tinh huyết bên trong
cũng sẽ bị hư tổn."
Derius mở miệng nói: "Anh biết cũng rất nhiều đấy, đúng vậy, không sai, khi nó
bắt đầu hoạt động, tất cả năng lượng linh tính trong người của ta sẽ không có
cách nào điều khiển, điều khiển được thì còn chưa kịp phóng ra ngoài thì đã bị
nó hút hết toàn bộ."
"Vì cái gì mà không ăn trước đi?" Neo hỏi, "Là bởi vì con côn trùng trong cơ
thể bị trận pháp ở nơi này kích thích à?"
"Không phải, là bởi vì hôm này tâm trạng của ta hơi bị kích động, làm nó đột
nhiên thức tỉnh."
"Đó chính là do còn chưa khống chế tốt, còn chưa tạo dựng liên kết tinh thần
sao, nếu không, có thể thông qua tinh thần của mình mà trấn an nó lại"
"Còn không có, bởi vì ta tạm thời không làm được." Drius nhìn xem Neo, "Anh
thử đoán xem, đây là loại côn trùng gì?"
"Trùng Không Gian —— Saimes."
"Đúng vậy, không sai."
"Ngươi không nên nuốt nó vào trong người, ngươi có thể lừa được tất cả mọi
người trong Pamirez giáo, nhưng sẽ không có cách nào lừa dối nó khi nó đã tiến
vào trong cơ thể của ngươi. Xem ra không phải là ngươi không thể kết nối tinh
thần với nó, mà là ngươi không dám, ngươi sợ hãi con sâu kia nhìn thấy tín
ngưỡng thực sự ở trong lòng của ngươi."
"Thế nhưng là, để trở thành Thần tử, trước hết nhất định phải nuốt con trùng
này, cho nên, ta chỉ có thể dùng đồ ăn, cách mỗi một đoạn thời gian để trấn an
nó lại."
Neo mở miệng nói: "Bất kể là việc sử dụng tinh huyết của Cá Mập Hắc Hồn
hay là việc nó thức tỉnh sau mỗi một đoạn thời gian, đều là nỗi đau đớn mà
không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi."
Drius lộ ra ý cười: "Bất kể là đau đớn đến chừng nào, ta cũng sẽ không thỏa
hiệp với nó, nếu như muốn gượng ép ta thay đổi tín ngưỡng, tiếp nhận Pamirez,
ta tình nguyện chết đi."
Karen cảm thấy câu nói này có chút quen tai, không khỏi làm anh ta nhớ đến
Lão Saman ở nghĩa trang Thanh Đằng.
"Trước hết ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta sẽ ở bên cạnh để bảo vệ cho
ngươi."
Derius gật đầu nhẹ, nói: "Cảm ơn."
Neo ra khỏi phòng, Karen cũng đi theo ra, đóng cửa lại.
Mỗi một căn phòng, thật ra đều có cấm chế riêng, một khi cửa phòng được khép
lại, sẽ trở nên khá độc lập, không cách nào cảm giác được động tĩnh ở bên ngoài
cửa.
Neo mở miệng nói: "Đêm nay, trong đồ ăn thức uống trên xe đẩy, đều bị bỏ
độc."
"Bỏ độc?"
"Thuốc này với vô hại với cơ thể người, nhưng lại có thể kích thích Trùng
Không Gian, được rồi, cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi, bây giờ ta phải đi thông báo lên
trên rằng hắn ta vẫn chưa kết nối tinh thần với con Trùng Không Gian trong cơ
thể."
Karen đứng yên tại chỗ;
Neo đi về phía trước mấy bước, quay đầu lại nhìn về phía Karen, nói:
"Cũng không phải là trách cậu đẩy xe đồ ăn ra, rốt cuộc, nếu như trong đồ ăn và
rượu có vấn đề gì khác thì ta sẽ thông báo cho cậu biết trước."
"Thế nhưng là, nếu đội trưởng biết cái này vô hại với cơ thể người, vì cái gì
không ăn đồ ăn ở trên xe đẩy hôm nay?"
"Ừm, nói như thế nào đây, không biết là một chuyện, biết, dù rõ ràng là thuốc
này vô hại, cũng sẽ cảm thấy không muốn ăn; sao rồi, cậu đang nghi ngờ trong
cơ thể của ta, cũng có côn trùng sao?"
"Không có, đội trưởng, làm sao có thể chứ."
Chó săn, làm sao lại thờ ơ với đồ ăn vô hại chứ?
Đây chính là vị đội trưởng thích đưa nhẫn làm từ nhựa, bất cứ lợi ích gì cũng
muốn chiếm hết mà.
"Nghỉ ngơi đi, khó có được một nhiệm vụ nhàn nhã như vậy, coi như là nghỉ
phép."
Nói xong, Neo quay người, tiếp tục đi đến phía thang máy.
"Đội trưởng..." Karen gọi Neo lại.
Neo một lần nữa dừng bước lại, nhìn về phía Karen, hỏi: "Còn có chuyện gì?"
"Hôm nay Derius có lẽ xem ta như là đội trưởng của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật
này."
"Sau đó thì sao?"
"Anh ta cố ý tìm tôi uống rượu rồi tán gẫu, uống xong một ngụm rượu đỏ ở
ngay trước mặt tôi, bây giờ hồi tưởng lại, tôi cảm thấy anh ta đang cố ý.
Cho nên, tôi hoài nghi, Derius, đã sớm biết trong đồ ăn có bỏ độc."