ngựa, anh không có mặc thần bào, mà là đổi một cái áo khoác màu xám lúc ở
trong khách sạn, cộng thêm một cái mũ len beanie màu đen.
Đây là sắc điệu "Vốn nên có" trong phần lớn các tác phẩm nghệ thuật của thành
phố York.
Ở trước cửa có hai hàng vệ binh đang đứng, lễ phục màu đỏ phối hợp với chiếc
mũ lông gấu cao cao, cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực.
Một người đàn ông mặc áo khoác da đi ra từ bên trong, bước đến hành lễ trước
mặt Karen: "Ngài Bộ trưởng, xin ngài đi theo ta."
Dưới sự hướng dẫn của người đàn ông này, Karen đi vào hoàng cung, trên
đường không gặp phải bất cứ ngăn cả gì, trực tiếp đi vào hậu hoa viên.
Diện tích của vườn hoa cũng không xem như quá lớn, nhìn bốn phía một
thoáng, rất nhiều tiểu thuyết đều sẽ lấy hoàng cung Wien làm bối cảnh sáng tác
ra rất nhiều câu chuyện, nhưng nếu như bản thân đến nơi này thì sẽ rõ ràng rằng
một chỗ nhỏ như vậy vốn không đủ chỗ để chứa đựng nhiều câu chuyện yêu
hận tình thù đến thế.
Một trích đoạn về vương hậu cùng hẹn hò trong hoa viên cùng với một vị Bá
tước nào đó cũng tuyệt đối không có khả năng phát sinh, bởi vì quốc vương chỉ
cần đẩy cửa sổ phòng ngủ mình ra, không cần dùng quá sức, thì có thể gọi
vương hậu về nhà ăn cơm được rồi.
Có điều, hoàng cung nhỏ chỉ là tương đối, rất nhiều sản nghiệp gần đây thật ra
trên danh nghĩa đều là của vương thất, chỉ là đang cố gắng tạo nên một sự
khiêm tốn hàm súc giả tạo ở trước mặt công chúng mà thôi.
Mặt khác chính là ánh mắt của Thần Giáo để cho bọn hắn không thể không cẩn
thận và an phận.
Một ngôi đình trong vườn hoa, Kissen đang ngồi ở kia dùng bữa tối, đồ ăn
không quá phong phú, bò bít tết rượu đỏ và salad rau quả.
Ở bên cạnh Kissen, một ông lão lớn tuổi đang chuyên tâm diễn tấu đàn vĩ cầm,
làn điệu du dương bay ra.
Chỉ có điều từ trên bắp chân đang nhẹ run rẩy và khóe miệng trắng bệch có thể
thấy được, lão ta rất lạnh, dù gì thì bây giờ cũng đã là mùa đông, mà quần áo
lộng lẫy trên người ngoại trừ trông đẹp mắt ra, cũng không phải giữ ấm quá tốt.
Ông lão trước mặt trước đây là thân vương York, bây giờ là đương kim quốc
vương Wien.
Ông ta làm Thái tử gần bảy mươi năm, nếu như không phải nữ vương tiền
nhiệm "Qua đời" trong trang viên Ellen, cả lẽ cả đời này của ông ta cũng không
chờ nổi đến lúc được đội vương miện.
Cho nên nếu truy cứu xuống, Karen còn tính là "n nhân" của ông ta.
Đi đến phía dưới ngôi đình, Karen dừng bước lại, bốn phía xung, Karen cảm
giác được mấy luồng khí tức khác, hẳn là đang phụ trách bảo hộ sự an toàn cho
Kissen.
Bern đã nói thân phận Kissen không bình thường, là lãnh tựu đời tiếp theo của
phái hệ nào đó được bồi dưỡng trọng điểm trong giáo.
Một ông lão bộ dáng như quản gia đi xuống: "Bộ trưởng Karen, ngài tốt, ta là
Drew, là người hầu nam của thiếu gia Kissen chúng ta, xin ngài tiến lên, thiếu
gia nhà ta đã đợi ngài rất lâu."
Karen nhẹ gật đầu, bước lên bậc thang, đi vào bên trong cái đình.
Tay Kissen đang cầm dao nĩa, từ từ cắt thịt bò, ăn có vẻ rất chuyên chú, cho dù
là Karen đã đứng ở trước mặt hắn, hắn vẫn còn đang nghiêm túc nhai nuốt thức
ăn trong miệng
Karen biết, sau khi hắn nghiêm túc nhấm nháp xong đồ ăn rồi nuốt xuống, sẽ
lấy phương thức rất nhiệt tình đứng dậy chào hỏi với mình, đem sự lãnh đạm
đẩy lên trên món ăn, còn sẽ không xưng hô chức vị, nhưng đã bởi vậy xác lập
sự thân cận từ trên xuống vùng sự chênh lệch thân phận giữa hai người.
Quả nhiên, sau khi Kissen nuốt đồ ăn xuống, lập tức đứng người lên, mỉm cười
nói với Karen: "Rất xin lỗi, món ăn ngon luôn có thể để cho ta quên mất thời
gian."
Karen đáp lại nói: "Đây là một niềm hạnh phúc."
"Đúng vậy, ngươi nói không sai, vậy ta có thể mời ngươi cùng hưởng phần hạnh
phúc này không, Karen?"
"Đây là vinh hạnh của ta, ngài Kissen."
Drew mang lên một bộ dụng cụ ăn và một cái đĩa mới, rất nhanh, một phần bò
bít tết được mang ra.
"Đến, nếm thử đi." Kissen nâng lý rượu nhìn xem Karen.
Karen cắt một miếng đưa vào trong miệng, bò bít tết chín, nướng rất tốt, non
mềm nhiều chất lỏng.
"Hương vị thế nào?"
"Rất ngon."
"Ngươi thích là tốt, ha ha, lúc ta tuổi còn trẻ từng đi theo cha đến thành phố
York, cũng là dùng bữa ở chỗ này, cho nên cho tới nay đều rất nhớ đến món bò
bít tết trong vương cung. Chỉ có điều, lúc ấy đứng ở bên cạnh là nữ vương tiền
nhiệm.
Đáng tiếc, nữ vương đã qua đời."
Kissen nhìn về phía quốc vương đứng bên người kéo đàn vĩ cầm diễn tấu, quốc
vương lộ ra nụ cười tiếp đón.
Karen cảm thấy bức tranh trước mắt này nếu không thể bị vẽ xuống thì thật là
đáng tiếc, nó nhất định có thể bị người hậu thế xem xét bình phẩm, vương
quyền bên trong thế tục khúm núm nịnh bợ đối với Thần quyền.
"Ngươi là người Wien, đã từng tới hoàng cung chưa?" Kissen hỏi.
"Dựa theo Điều Lệ Trật Tự, chúng ta không thích hợp đến nhưng nơi như thế
này."
Bên ngoài là không cho phép, bí mật thật ra cũng có rất nhiều cấm kỵ, làm như
Kissen để quốc vương tới kéo đàn, thật ra đã vượt qua giới hạn.
"Có vẻ ngươi là người rất nghiêm khắc, thật ra nếu như không phải là vì cố ý
chiêu đãi ngươi, ta cũng sẽ không làm đến bước này, là ta sơ sẩy, lỗi của ta,
ngươi có thể đi xuống rồi đấy, quốc vương bệ hạ."
"Vâng, thưa ngài."
Quốc vương run run rẩy rẩy đi xuống, hầu nam Drew thuộc về Kissen ở cạnh
cũng không có nâng.
Cũng không biết lão quốc vương bị giày vò như thế, có thể bị cảm rồi bệnh một
hơi không dậy nổi hay không, người già ở tuổi này, nói mất là mất.
Mặc dù, vị quốc vương này từ khi đăng cơ, dân chúng vẫn đang suy tính xem
ông ta có thể tại vị được bao lâu.
Lúc Nữ vương qua đời không ít thương gia chuẩn bị vật phẩm tang lễ tương
quan thật ra đều là gấp 1,5 lần trở lên, ngay cả gia đình bình thường cũng chuẩn
bị trước vật dụng tang lễ, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy rất nhanh sẽ có thể
cần dùng đến.
Karen bưng ly rượu lên, nhấp một hớp rượu, sau đó buông dao nĩa xuống.
"Ngươi không ăn sao?" Kissen hỏi, "Ta cho rằng ngươi sẽ đến tham gia liên
hoan, nhưng lại không có."
"Rất xin lỗi, chuyện công tác cần chuyển giao."
"A, tốt, lúc ta bằng tuổi này, cũng là có chút tính tình." Kissen chỉ chỉ lồng ngực
của mình, "Nhất là khi người khác có ý đồ nhúng tay vào công việc mà ta phụ
trách, ta từ đáy lòng sẽ sinh ra phản cảm, cảm thấy đối phương nghĩ bản thân
hắn là thứ gì?"
"Ngài nói quá lời rồi."