này liệt vào khu vực không bắn pháo, không được bắn thẳng vào toạ độ này,
tránh kinh động bọn hắn, nhưng ba khẩu Pháo Ma Tinh cao cấp, ngắm vào chỗ
này, đào sâu xuống một chút."
Dùng tất cả biện pháp, có thể tê liệt kẻ địch bao lâu thì cố gắng tê liệt bấy lâu.
Muốn để đối phương cảm thấy là do quân đoàn “đại gia” ở phía đối diện lại bắt
đầu bắn pháo biểu diễn.
Dù là lần này phía trên bộ chỉ huy cũng bị hoả lực của đối phương tấn công, vậy
cũng chỉ là do vụ nổ lan đến gần, cũng không phải là vì tìm được vị trí của bộ
chỉ huy.
Đợi chút nữa sau khi Pháo Ma Tinh đã bắn xong, Karen hỏi Neo: "12 đợt pháo
đó của ngài là để làm nền cho việc này?"
Neo khoát khoát tay, nói: "Cậu hiểu lầm rồi, ta chỉ đơn giản là một tên tàn dư
Ánh Sáng đang phung phí đạn pháo của Trật Tự nên không đau lòng."
"Ha ha."
Neo liếm môi một cái, lại nói: "Nói theo một cách khác, mỗi một phát đạn mà
bây giờ ta tiết kiệm, ngày sau đều sẽ rơi ở trên đầu của tàn dư Ánh Sáng chúng
ta."
...
Pháo kích cuối cùng kết thúc, tiểu đội của Darien vẫn luôn ở ngoài biên giới của
khu vực pháo kích, tất cả mọi người bị cát đất bao trùm, đợi đến sau khi tiếng
pháo dừng lại, mới chui ra ngoài từ lớp đất cát.
Cũng rất may là trong lúc huấn luyện Neo cũng không keo kiệt sử dụng đạn
pháo chút nào, nâng cao kỹ thuật của pháo thủ, nếu không nếu thì có tên pháo
thủ nào đó điều chỉnh toạ độ không chính xác, bắn về phía này một phát, như
vậy thì chỉ sợ là cái tiểu đội đột kích này ngay cả mục tiêu nhiệm vụ còn chưa
nhìn thấy thì cả tập thể đã đi gặp Thần Trật Tự rồi. Ở nơi xa, quân trận vẫn còn
đang giằng co với quân phòng ngự.
Darien hạ lệnh: "Tiến lên!”
Tất cả mọi người trong tiểu đội bắt đầu di chuyển về hướng toạ độ, nơi đó đã bị
bắn phá ra một cái hố to, tất cả mọi người dọc theo cái hố còn đang đốt nóng
bởi đạn pháo mà trượt xuống, khi Darien chuẩn bị dùng mầm cây để đào một
cái lỗ thì phu nhân Gandiro ngưng tụ ra một khối thuỷ tinh lớn, biến thành mũi
khoan mà nhanh chóng đào xuống dưới.
Thấy thế, Darien không khỏi không cảm khái mà nói: "Cách này hiệu suất cao
hơn."
Phu nhân Gandiro nhắc nhở: "Nếu nhiệm vụ thành công, ngươi và ta không
chết, nhớ viết vào trong báo cáo."
"Yên tâm đi, sẽ không quên."
Mũi khoan nhanh chóng đào xuống dưới, sau một lát, Gandiro phu nhân hô lên:
"Xong rồi!"
Andrew bước đến trước, xé rách thần bào của mình, lộ ra quyển trục cột trên
người, đây là thứ dùng trong thời điểm mấu chốt, nhưng tư thế này cho thấy vì
nhiệm vụ lần này mà đã bỏ qua sinh tử.
Các thành viên khác của tiểu đội thấy thế, cũng cùng nhau xé thần bào ra.
Andrew hô: "Các vị, mặc dù chúng ta không có tư cách, có lẽ cũng không thể
nào vào được nơi đó, nhưng cũng không ngăn cả chúng ta hô lên một tiếng: Gặp
mặt ở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất!"
Mọi người cùng nhau hô to: "Gặp lại ở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất!"
Nói xong, Andrew là người thứ nhất tung mình nhảy xuống, những người còn
lại nhao nhao theo vào.
"Ha ha ha." Darien phát ra tiếng cười, đây chính là hơi thở của sinh mệnh mà
hắn thưởng thức.
Phu nhân Gandiro nhỏ giọng nói: "Chúng ta có cần hô lên theo không?"
Darien đáp lời: "Chúng ta vốn đã ở trong đó rồi."
...
Sâu trong bãi rác của phòng bếp, Philomena cảm giác được sự chấn động.
Cô từ từ trồi lên, bên tai vừa nghe được lời của đám đầu bếp:
"Sáng hôm nay Trật Tự Thần Giáo lại tiến công."
"Lại bắn pháo, à, đáng chết, đạn pháo của bọn hắn thật đúng là sung túc."
"Vì cái gì chỉ có mỗi bọn hắn bắn, chúng ta không bắn?"
"Nếu có thể chiến đấu trực diện, chúng ta còn cần phải trốn ở dưới mặt đất
sao?"
"Ầm! Ầm! Ầm!”
Đột nhiên, những đợt chấn động vốn rất nhỏ, lập tức trở thành rung lắc dữ dội.
Đây là biểu hiện cho việc pháo kích đã bắn vào khu vực này.
"Nhanh, chúng ta phải ổn định lại mấy tuyến hành lang!"
Đầu bếp trưởng lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình cùng rời đi.
Ổn định đường hành lang là thiết kế ra vì để cố ý ứng phó với Trật Tự Thần
Giáo, những khu vực này dùng vật liệu gia cố, càng ổn định hơn, mà ở khu vực
khác, đứng trước sự tấn công của pháo kích, cũng có thể đổ sụp và bị vùi lấp.
Rất nhanh, trong phòng bếp cũng không còn ai, công việc ở phòng bếp này phải
đợi đến khi pháo kích kết thúc mới được tiến hành lại.
Philomena trồi lên từ bãi rác, lúc này, phía bên ngoài đang không ngừng có
tiếng bước chân dồn dập và tiếng gào truyền đến, có nghĩa rằng dưới đợt pháo
kích này, tình hình ở đây đang rất hỗn loạn.
Đây là cơ hội thích hợp để cô ra tay
Nhưng mà mặc dù cô biết cái tên "Bill" kia chính là một cái mục tiêu ám sát rất
có giá trị, nhưng cô ở nơi này hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng, cũng
không xác định sau khi mình rời khỏi nhà bếp tìm được vị trí của mục tiêu, dù
sao thì hang động ở nơi này thông sang bốn phía, giống như tổ kiến.
Bởi vậy, Philomena quyết định chuẩn bị hai kế hoạch.
Trước hết, cô bước đến trước cái nồi do đầu bếp trưởng phụ trách chuyên môn
kia, mở cái nắp rất nặng kia ra, ma tinh thạch ở phía dưới còn đang toả ra nhiệt
lượng, ở bên trong thì máu rồng đỏ sẫm phối hợp với các loại thuốc vẫn còn tiếp
tục được nấu chín.
Đây là thứ mà "ngài Bill" kia mỗi ngày đều phải uống ít nhất ba lần, nếu như
đợi chút nữa mình ra ngoài không thể tìm được hắn để ám sát, ở đây còn có thể
xem như phương án thứ hai.
Philomena lấy ra một cái bình thuốc, đây là chất độc tiêu chuẩn thấp nhất của
tiểu đội điều tra, dùng để tự sát trước khi bị bắt trước;
Đương nhiên, cũng có thể để dùng để hạ độc cho mục tiêu cần ám sát, phương
pháp phối độc này vẫn là do phu nhân Đường Lệ cho cô, vô sắc vô vị, có thể
hoà vào trong thức ăn mà không bị phát hiện.
Philomena rút nắp bình ra, đổ chất độc vào trong cái nồi nước này, cô cảm thấy
cách làm của mình rất cao siêu.
Bởi vì trước kia, cô chỉ có thể nghe theo lời bà nội mình mà làm việc, về sau,
biến thành nghe theo mệnh lệnh của Karen, cho dù là đến nơi này, cô cũng nghe
theo lệnh của Pall, lần này, cô phát huy được sự quyết định chủ động của mình.
Nhưng mà, phu nhân Đường Lệ nói độc này có thể hoà vào trong thức ăn một
cách hoàn mỹ là không sai, nhưng chỉ giới hạn ở thức ăn; thế nhưng trong cái
nồi nấu long huyết hoà cùng vô số dược liệu này, đã sớm không thuộc về phạm
trù thức ăn, cho nên, cũng không biết là do loại dược liệu nào trong nồi sinh ra
phản ứng với thuốc độc.
Tóm lại, cả một nồi nước vốn đang đỏ rực, vậy mà biến thành màu đen!
Philomena: "…"