Tiếng đập truyền đến từ căn phòng sát vách.
Ashley vốn đang ngồi trên ghế, trong nháy mắt ngồi dậy, đứng ở phía trước
vách tường, khi gặp phải tình huống không xác định, thì thuộc hạ chắc chắn
phải đứng ở trước người của cấp trên, đây là quy tắc.
Karen từ từ đứng người lên khỏi ghế sa lon, sửa sang lại thần bào một chút, lúc
đi đến phía trước vách tường, đưa tay bắt lấy bả vai Ashley, kéo cô về sau một
khoảng.
"Răng rắc răng rắc..."
Tiếng ma sát truyền đến, vách tường bị đục ra một cái lỗ hình chữ nhật, sau đó
ngã "Ầm" xuống về phía Karen.
Karen giơ tay lên, ngưng tụ ra một thuật pháp khống chế, để vách tường ngã từ
từ xuống đất, đồng thời để bụi đất tránh bay lên.
Đứng ở đối diện là ngài Auggie, cô ta vung váy mình lên, xoa xoa ngón tay lúc
này dùng để đục vách tường.
Karen thì dời ánh mắt, tránh nhìn về phía cái đùi nở nang lộ ra ngoài váy của cô
ta.
Không biết vì cái gì, bắt đầu từ hôm nay, lúc gặp mặt Karen đã cảm thấy con
Băng Sương Cự Long này có chút gì đó là lạ, có một loại cảm giác như mấy bà
dì ở cửa hàng điểm tâm đang không ngừng dùng động tác trêu chọc mình để
mời mình vào nhấm nháp điểm tâm mới ra lò.
Dù sao, có chút cố ý, cố ý đến nỗi Karen trong vô thức muốn giữ khoảng cách
với cô ta.
Tiểu thư Dinah đi tới, hơi nghi ngờ một chút nói: "Ha ha, ngươi vậy mà ở ngay
sát vách ta."
Ngài Auggie nhắc nhở: "Tiểu thư, ta cảm thấy có thể là bởi vì Karen và chúng
ta là có đãi ngộ cùng cấp bậc."
"A, thật sao?" Tiểu thư Dinah nhìn về phía Karen, "Cấp bậc đãi ngộ của ngươi
cao đến thế à?"
Cũng cao một cách bất thường giống như cô sao?
Cô chỉ là quan hệ bám váy, còn của ta là di sản chính trị.
Karen mỉm cười đáp lời: "Ta cảm thấy có lẽ là do điều kiện ở nơi này đơn sơ,
cho nên chỉ có thể sắp xếp chúng ta cùng một khu vực mà không để ý đến việc
phân chia cấp bậc."
"Thoải mái thừa nhận không được à?" Tiểu thư Dinah bĩu môi, "Mặc dù hôm
qua ngươi rất hung hăng mà đánh ta một trận, nhưng là ta ra tay trước, thực lực
của mình không đủ nên bị đánh là đáng đời, ta cũng sẽ không đi đâm thọc."
"Tiểu thư, chúng ta chỉ là học hỏi lẫn nhau."
"A, chị Auggie, thấy rồi chứ, hắn chính là như vậy, thật sự, nhìn phong cách nói
chuyện làm việc nếu không biết còn tưởng rằng hắn đã năm sáu mươi tuổi, để
người khác không bắt được một chút xíu vấn đề nào, nhưng trên thực tế hôm
qua lúc đánh ta hắn rất vui vẻ, còn xem ta là quả bóng gôn mà dùng đại kiếm
đánh bay.
Ta dám đánh cược, chất lượng giấc ngủ tối qua của hắn rất tốt đấy."
Thật đúng là bị cô nói trúng.
Ngài Auggie không có phụ họa theo câu nói này, dù gì thì bây giờ "Giác quan"
của cô ta đối với Karen đang vô cùng méo mó, Karen biểu hiện càng đúng mực,
ở phía cô ta càng cảm thấy khó chịu.
Nếu như lúc trước khi ở trên người Thổ Long, hắn đưa tay sờ mông mình, cô
ngược lại có thể cảm thấy dễ chịu một chút.
Bởi vì cô sửa đổi trí nhớ của mình, một khi tiêu chuẩn không tương ứng, sẽ
không ngừng tự ám chỉ tâm lý của mình, nói với mình rằng ký ức bị sửa đổi
không đúng, sau đó nếu như không nhịn được mà đưa tay đi kiểm tra vết thương
đã kết vảy ở trên cánh tay, nếu không cẩn thận, sẽ đau đớn vô cùng.
Đương nhiên, đây không phải là do Karen sai, là do cô là đánh giá cao "Trình
độ văn học" của mình, vì giải thích cảm giác "Phản cảm" của mình đối với
Karen nên đã tự vẽ ra một cái ký ức kỳ lạ đến như vậy cho mình, còn không
bằng mời đại sư Pall giúp cô ta sửa kịch bản.
Lúc này, cửa bị gõ vang.
Tiểu thư Dinah: "Vào."
Cô có vẻ đã quên đi, bây giờ không phải ở trong phòng của mình.
Cửa bị mở ra, là một hầu gái, mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ, phía dưới che
giấu một cái đuôi, đây mới thực là xà yêu.
Ở sau lưng cô ta, có một ông lão đang đứng, bên cạnh người ông lão thì có một
người trẻ tuổi mặc áo giáp màu đỏ sậm, người trẻ tuổi không đội mũ giáp, có
một mái tóc vàng phấp phới
Hầu gái tất nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn đối với cảnh tượng ở trong,
nhưng vẫn là nói về phía Karen:
"Thưa ngài Karen, hai vị của Cự Phủ Thần Giáo muốn tới để bái kiến ngài."
Lão giả bước lên trên một bước, hành lễ với Karen:
"Ca ngợi thần lực, Bộ trưởng Karen, ta tên là Essinla, xử lý công việc thuần
dưỡng chiến thú Ở Cự Phủ Thần Giáo."
Trong nội bộ Cự Phủ Thần Giáo vẫn cho rằng mình nhận được truyền thừa từ
Thần Sức Mạnh, cho nên câu ca ngợi ở trên đầu lưỡi của bọn họ vẫn là "Ca ngợi
thần lực", nhưng phía ngoài cũng không tán thành điều này.
Bởi vì Thần Sức Mạnh là một vị Thần xuất hiện vào lúc ba kỷ nguyên trước, có
thể nói là một vị Chủ Thần hùng mạnh còn sớm hơn so với Thần Vĩnh Hằng,
chỉ có điều sau này đã chết đi.
Cùng với việc Cự Phủ Thần Giáo bây giờ chỉ là một giáo hội cỡ trung, muốn để
Thần Giáo chính thống khác tán thành "Thân phận" của nó, vậy tất nhiên là
chuyện không thể nào.
"Ca ngợi trật tự, rất hân hạnh gặp ngài, ngài Essinla."
"Rất xin lỗi vì đã đến quấy rầy ngài, chủ yếu là ta biết một chút việc liên quan
đến ngài, cho nên có chút tò mò đối với ngài, chủ yếu nhất là đứa bé này, nó là
đệ tử của ta, là nó bảo ta dẫn đến để gặp ngài. Robo, ngươi mau vấn an Bộ
trưởng Karen đi."
Người trẻ tuổi mặc áo giáp màu đỏ đậm kia đi đến trước mặt Karen, hắn không
có dùng lễ nghi giữa cách thần quan giáo hội với Karen, mà là chủ động đưa tay
về phía Karen.
Karen đưa tay tới cùng bắt tay với hắn, ngược lại thì cũng không xuất hiện tình
huống lén lút so tài gì cả.
"Bộ trưởng Karen, ta vốn vẫn luôn sùng bái ngài, bởi vì ta có để ý đến việc làm
gần đây của ngài ở trên báo, nói thật, ta thường cầm tờ báo nằm ở trên giường
xem tin tức về ngài mà cười ra tiếng đấy."
"Khục..." Ông lão tên Essinla nhịn không được mà ho khan nhắc nhở một chút.
"Ha ha, chỉ là đơn thuần sùng bái, ngài biết mà, đây là bản tính của người trẻ
tuổi, chúng ta chỉ là nhìn không vừa mắt những lão già ngồi ở trên kia, nhưng
ngài thật sự đạp cho bọn họ ngã nhào xuống."
Karen mỉm cười nói: "Ta chỉ là tuân theo Điều Lệ Trật Tự mà làm việc."
"Nhưng sau khi gặp mặt, ta phát hiện ta cũng không sùng bái ngài, bởi vì ngài
còn rất trẻ tuổi, tấm ảnh chụp trên báo không mang đến cảm giác mạnh như vậy,
trong hiện thực thì càng trẻ tuổi hơn, ta năm nay 21 tuổi, còn ngài?"
"17 tuổi."
"Thật sự là 17 tuổi? Ta còn tưởng rằng tên tuổi của ngài ở trên báo cáo điều tra
có sai sót, kết quả lại là thật, cho nên, đối với ngài bây giờ, ta..."
"Dùng lời của người Wien mà nói, có lẽ là tính tình của chúng ta, vừa lúc có thể
bỏ vào chung một lọ tương."