Memphis, Karen trực tiếp vươn tay ra túm lại Richard, Memphis thì trong nháy
mắt cả người đã xuất hiện trước mặt của Richard.
Nhưng tay của Karen lại xuyên qua cơ thể của Richard, ngay sau đó, Richard lại
như đi thẳng qua cơ thể của Memphis.
Richard lúc này tựa như là một người trong suốt, mà chính cậu ta thì còn đang
vừa chạy vừa hét to:
"Chậm một chút đã, Karen, tôi tới đây."
Lần thứ nhất chặn đường không thành công, đợi đến khi Karen và Memphis
chuẩn bị chặn đường lần thứ hai, bóng dáng của Richard bỗng dưng biến mất.
Cậu ta đã bước vào một chiều thời gian khác?
Đây là ý nghĩ nảy ra trong đầu của Karen theo bản năng, bởi vì lúc trước
Richard rõ ràng là đang kêu mình, rất giống như là bản thân mình trong một
khoảng thời gian khác đang kêu cậu ta đi qua.
Nhưng lập tức, Karen lập tức loại bỏ ý nghĩa này khỏi đầu của mình, không,
không phải là thời gian.
Đội trưởng và Memphis đều đã từng nói qua, Thánh Khí Thời Gian trên cơ bản
là không tồn tại, tất cả sự việc kỳ lạ đang xảy ra trước mặt, đều giống như một
loại âm mưu hơn, còn mục đích của cái âm mưu này là để cho người ta cảm
giác như thời gian đang bị chia cắt.
Nhưng đạt được mục đích đó lại có ý nghĩa gì?
Memphis đưa tay đặt ở trên bờ vai Karen, Karen hơi có chút nghi ngờ, mặc dù
hai người đều mang mặt nạ, nhưng con mắt có thể nhìn thấy, Karen không có
thấy được sự lo lắng của người cha dành cho con trai từ trong mắt của
Memphis.
"Đây là một âm mưu." Memphis nói, "Mục đích của nó là để lừa gạt."
Nói xong, Memphis chủ động bước về phía của Neo.
Những đội viên khác cũng đều chú ý tới tình huống ở nơi này, có không ít người
cũng đã tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình mà Richard biến mất.
Mặc dù lúc trước nhảy khỏi tàu hỏa, có hai đội viên của tiểu đội khác biến mất,
nhưng lần này biến mất, lại là đồng đội phía bên mình.
Nếu như vậy thì chuyện xảy ra để nói, tiếp theo sẽ là ai biến mất?
Như vậy sao mà đề phòng, làm thế nào để ngăn cản?
Cho dù xem như là thành viên của tiểu đội chó săn, đối mặt với loại tình huống
trước mắt, cũng sẽ bắt đầu trở nên mẫn cảm và đa nghi, nếu như là chém giết
mặt đối mặt, cho dù có gặp phải những kẻ mạnh hơn nữa thì họ cũng sẽ không
sinh ra loại cảm giác này.
Neo đi đến phía trước cùng với Memphis, Memphis lặp lại lời nói lúc nãy với
Neo: "Đây là âm mưu."
"Đúng vậy, đây là âm mưu." Neo gật đầu nói, nói xong, Neo còn nhìn về phía
Karen đứng ở bên cạnh, đưa tay sờ sờ lên mặt nạ của mình.
"Mau nhìn, đó có phải là Richard hay không?"
Fanny chỉ về hướng sườn núi không xa bên kia mà kêu lên, đám người đều
hướng mắt nhìn qua, phát hiện trên đỉnh núi quả thật có một người đang đến,
xem xét từ trên trang phục và hình thể thì rất giống với Richard vừa biến mất
lúc trước.
Richard bắt đầu vội vàng chạy từ trên xuống, vừa chạy còn vừa phất tay, có thể
thấy được, cậu ta bây giờ rất hoảng sợ, nhưng cùng lúc lại rất hưng phấn, cậu ta
vừa chạy vừa thút thít, tựa như may mắn sống sót sau khi gặp phải tai nạn.
Tất cả mọi người tụ tập tới, tất cả mọi người đang chờ đợi Richard tới gần,
nhưng không có người nào chủ động bước lên tiếp đón.
Karen nhìn về phía Memphis vẫn đứng tại bên người mình, anh phát hiện người
cậu này trước việc con trai "Biến mất" rồi đến bây giờ con trai "Xuất hiện", đều
quá bình tĩnh.
Như là đã nhận ra ánh mắt của Karen, Memphis quay đầu nhìn về phía Karen,
nói:
"Bắt nhầm người."
"Cái gì?"
Memphis lắc đầu, giống như là đang hít sâu một hơi, lại giống như đang tiến
hành chuẩn bị cho một việc gì đó.
Richard càng ngày càng đến gần, biểu cảm trên mặt của mọi người càng lúc
càng nghiêm túc, trong lòng đều đã chuẩn bị xong khi Richard chạy đến gần, lại
đi xuyên qua người của bọn họ, tựa như cách mà cậu ta biến mất lúc nãy.
Nhưng mà,
Sự việc phát triển tựa như đã thoát khỏi dự định của mọi người.
"Làm tôi sợ muốn chết Karen, thật sự là làm tôi sợ muốn chết, Karen!"
Richard la lên, giống như là vận động viên chạy bộ cuối cùng đã đến được đích,
sau đó cậu ta nhào về phía Karen ôm chầm một cái.
Karen cảm giác được cảm giác cơ thể tiếp xúc thật sự, Richard cũng không có
biến mất, cậu ta bây giờ rất chân thực, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói,
thì chắc hẳn Richard đã thật sự quay trở lại.
Ánh mắt của mọi người đều có chút ngạc nhiên, bởi vì mọi người còn chưa lấy
lại được tinh thần từ lúc Richard biến mất một cách kỳ lạ, kết quả là Richard lại
bằng cách này mà tự mình quay trở về?
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều sờ sờ lên người của Richard.
"Làm cái gì, làm cái gì vậy, này, này, đừng có sờ nơi này, a!"
Richard bị mười mấy cái tay sờ lên người đến mức hét ầm lên, dù là bên trong
có hai đôi tay của Peia và Fanny, nhưng tay của đàn ông vẫn nhiều hơn hẳn, cậu
ta không thể thích ứng được với cảm giác khó chịu này.
"Vừa nãy cậu đã đi đâu?" Karen hỏi.
"Tôi? Tôi vừa mới nhìn thấy anh vẫy tay với tôi, nói rằng đội trưởng gọi mọi
người tiếp tục đi về phía trước, gọi ta nhanh lên mà đi cùng, tôi lập tức chạy
theo anh về phía trước."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Tôi chạy mãi về phía trước, bỗng nhiên phát hiện không thấy anh
nữa, tôi biết đã không ổn rồi, tôi đã trúng chiêu, tôi bò lên sườn núi phía bên kia
nhìn xem xung quanh, kết quả phát hiện các người đang ở chỗ này, tôi lập tức
chạy về đây."
"Không có sự thay đổi gì khác sao?" Fanny hỏi.
"Không có, bởi vì thời gian rất ngắn, đúng rồi, bây giờ đã qua bao lâu rồi?"
Richard lập tức hỏi, "Mấy giờ?"
"Dựa theo miêu tả về thời gian thì, thời gian của chúng ta bây giờ là ngang
nhau." Fanny trả lời.
"A, còn tên người mới kia đâu rồi?"
"Memphis đâu?"
"Hắn ta đi đâu rồi?"
Karen cũng bắt đầu đảo mắt tìm xung quanh, phát hiện Memphis lúc nãy còn
đứng bên cạnh mình bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi.
"Lần này lại là người mới biến mất sao?" Fanny nói.
"Có lẽ hắn ta cũng sẽ trở lại nhanh thôi?" Peia hỏi.
Karen bỗng nhiên nhớ đến câu nói cuối cùng mà Memphis nói với mình trước
khi biến mất: "Bắt nhầm người."
"Hả, người mới cũng biến mất rồi sao?" Richard cũng bắt đầu tìm kiếm, "Hắn ta
chắc cũng sẽ giống như tôi, tìm nơi cao để xác nhận vị trí."