trong ổ chó.
Kevin bị bừng tỉnh, lập tức đứng người lên, ngắm nhìn bốn phía.
Pall đi ra khỏi phòng ngủ, Kevin cũng đi ra theo, Pall đứng trước cửa phòng
sách, ra hiệu cho Kevin mở cửa ra, nó cũng có thể với tới chốt cửa, nhưng nó
cần nhảy dựng lên, còn Kevin thì tiện hơn nhiều.
Lúc này, chuông điện thoại lầu dưới vang lên;
Pall đi xuống lầu trước, nhảy lên bàn trà để điện thoại, dùng vuốt mèo đẩy ống
nghe xuống, lại đem đầu của mình nhích lại gần:
"Alo, ngài Karen đấy sao?" Là giọng của một cô gái trẻ tuổi.
Pall mở miệng nói: "Xin chào, tôi là hầu gái của ngài Karen, bây giờ ngài ấy
không tiện bắt máy."
"A, tốt, xin cô giúp tôi hỏi thăm ngài Karen một chút, xế chiều hôm nay ngài ấy
có thể đến phòng khám để nhận một cuộc hẹn trước được hay không, rất xin lỗi,
bởi vì là hẹn gấp, cho nên không cách nào sắp xếp sớm.
Vẫn là vị khách ngày hôm qua, nhưng lần này không phải là đứa bé kia, mà là
cha của cậu ta đến xem bệnh."
"Được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho ngài Karen, sau đó ngài ấy sẽ gọi điện thoại
phản hồi lại cho cô." Pall trả lời.
"Ừm, xin cảm ơn."
Điện thoại dập máy;
Pall duỗi ra hai cái chân mèo, nâng lên ống nghe đặt lại phía trên, sau đó nhảy
xuống bàn trà đi tới lầu hai, phát hiện cửa phòng sách đã bị Kevin mở ra, mà lúc
này, Kevin đang nằm sấp trên bàn sách mà đọc tờ giấy được ghi ở phía trên.
Còn Karen thì vẫn tựa ở trên ghế, còn đang ngủ.
"Đáng chết, con chó ngu xuẩn này, không cho phép mi nhìn trước."
Pall cũng nhảy lên bàn đọc sách, nhưng cô nhìn lên đồng hồ treo tường trước,
bây giờ vẫn là buổi sáng, nếu là cuộc hẹn gấp vào buổi chiều, vậy thì Karen còn
có thể ngủ thêm một lúc nữa.
Ôi, Karen nhỏ bé đang thương, đến cùng thì tối hôm qua cậu đã ngồi trong
phòng xem cái gì mà mê mẩn đến nổi ngủ gục luôn ở trên ghế thế;
Ngay sau đó,
Pall lại nhíu mày:
Ghê tởm, cái giường trong nhà này đã không còn sức hút đối với cậu hay sao?
Sau đó, Pall và Kevin cùng nhau xem nội dung trong túi tài liệu.
Khoảng chừng hai giờ trôi qua, lúc mười một giờ trưa, Pall và Kevin cùng xem
hết tài liệu.
"Uông ~ "
Kevin nhỏ giọng kêu một tiếng với Pall.
"Không cần mi nhắc nhở, ta nhìn thấy, gia tộc Rafael. Nhưng chuyện này liên
qua quá sâu, chúng ta rất khó mà giải quyết."
Pall đương nhiên là hi vọng diệt trừ uy hiếp lớn nhất đối với gia tộc Ellen đó là
gia tộc Rafael, mặc dù lúc trước Dis đã giết tộc trưởng của bọn họ làm cho nội
bộ gia tộc bọn họ trở nên rối loạn, nhưng vấn đề là gia tộc Ellen cũng không có
khả năng giành lại việc làm ăn.
Trừ phi chờ Judea và Berger cùng với Eunice ba người đều trưởng thành, gia
tộc có thể có mấy người có chiến lực cấp năm hay cấp sáu.
Nhưng Pall đã nguyện ý đi theo Karen đến ở nơi đây, bất luận ngoài miệng nói
thế nào, hành động trên thực tế vẫn phải dựa trên phía bên Karen, bây giờ để
Karen đi giải quyết vụ án liên qua đến sự thối nát sâu trong nội bộ thần giáo,
quả thực là một chuyện điên rồi.
Pall quay đầu nhìn về phía Karen:
Càng kỳ lạ hơn chính là, cậu ta vì cái gì lại mang vật này về? Không lẽ cậu thật
sự phải tiếp tục điều tra đó chứ?
Lúc này, Karen rốt cục tỉnh, anh mở mắt ra, từ từ ngồi dậy từ trên ghế, đưa tay
đặt ở chỗ cổ, nhẹ nhàng nắn cổ vài cái.
"Karen, tối qua cậu vì xem những thứ này mà mê mẩn đến mức trực tiếp ngủ
thiếp đi ở trên ghế à?" Pall hỏi.
"Ừm." Karen gật nhẹ đầu, sau đó, nói bổ sung một câu, "Vừa lúc hoàn thành
xong thần mục."
"A, trách không được... Meo!!!!!"
"Gâu!!!!!"
Một mèo một chó lập tức đứng người lên, nhìn Karen chằm chặp.
Karen đứng lên từ trên ghế, duỗi lưng một cái, nói:
"Đúng rồi, còn phải vất vả hai người tìm cho tôi vài thuật pháp cấp bậc thần
mục, hoặc là, cấp bậc cao hơn một chút cũng được, ví như thuật pháp mà Quan
Thẩm Phán có thể sử dụng ấy, tôi muốn nếm thử xem mình có thể sử dụng thuật
pháp vượt cấp hay không."
Trải qua vụ nổ trên tàu điện, Karen rất tin tưởng kinh nghiệm của cô Mèo và
thầy Chó trên phương diện này.
"Karen, cậu không cảm thấy có chút hơi quá mức sao, đọc tài liệu mệt mỏi, ngủ
một giấc trong phòng sách, thì trực tiếp trở thành thần mục rồi?"
"Gâu gâu gâu!"
"Vẫn được mà, tôi cảm thấy giống như nước vừa chảy vào trong đường cống đã
xây dựng xong vậy."
Karen khẽ nhíu mày, vừa tỉnh ngủ, đầu óc có chút mơ màng, lại nói lên một lời
mơ hồ như vậy.
"Karen, cậu quả thật là một thiên tài." Pall nói, "Tốc độ tu hành của cậu, thật sự
như một phiên bản khác của Dis... Không, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi, Dis
năm đó cũng không nhanh giống như cậu bây giờ vậy."
"Gâu!"
"Ha ha." Karen nở nụ cười, "Có thể là bởi vì chúng ta quá quen thuộc với lời
này, cho nên lời khích lệ của hai người cũng không làm tôi thấy vui vẻ lắm."
" Vậy thì..." Pall tò mò hỏi, "Cậu mời vị thần nào vào trong lòng của mình rồi?"
"Không có mời thần."
"Không có mời thần? Vậy cậu mời cái gì vào?" Pall kinh ngạc nói.
"Uông?"
"Chính tôi."
Pall và Kevin liếc nhìn nhau;
"A, đáng chết, tôi vậy mà phát hiện mình sau khi nghe thấy cái đáp án này, cũng
không quá giật mình."
"Gâu! Gâu!" Kevin cũng gật đầu.