phong bì thư kia lên mà vò thành cục giấy thì cái của Neo chắc chắn là to nhất.
Bỏ phong bì xuống xong, Neo đi đến bên người, Karen nhỏ giọng nói: "Nhiều
tiền phúng điếu như vậy, ta thấy cũng động lòng."
Karen an ủi: "Chớ có động lòng vội như vậy, nói không chừng bên trong đều là
giấy báo đấy."
Neo lắc đầu nói: "Sẽ không, chắc cũng không có mấy người không cần sĩ diện
như chúng ta mà làm thế đâu."
Karen cảm thấy Neo nói hay lắm, rất có đạo lý, thật đúng là không cách nào để
phản bác.
Nhưng mà Karen vẫn nhắc nhở: "Là ngài, chứ không phải chúng ta."
"Cái chủ ý tuyệt vời này vốn là cậu nói ra cho ta, bây giờ cậu muốn tách mình
ra ngoài sao? Chưa kể đây trên danh nghĩa thì đây là tiền phúng điếu của văn
phòng chúng ta đấy."
"Ha ha."
Chủ giáo Bern đi ở phía trước phát ra tiếng cười.
Thật ra, Neo đương nhiên biết Chủ giáo Bern nghe được người sau lưng nói
chuyện gì, mặc dù hắn đã nhỏ giọng, nhưng cũng không quá nhỏ, mà coi như có
nhỏ giọng hơn thì vị Chủ giáo này đang dùng ý thức thăm dò xung quanh chắc
chắc cũng nghe thấy được.
Một số thời khắc, phải thông qua loại phương thức này để kéo gần quan hệ một
chút, ngươi làm cho đối phương cảm thấy ngươi thú vị, mới có khả năng tìm
kiếm những sự phát triển tiếp theo.
Trong phòng khách còn có một cái phòng khách nhỏ, lúc này nơi đây đã có kỵ
sĩ trú quân đang đứng, mấy cái người phụ nữ của nhà Naton ngồi ở bên trong,
trên mặt mang vẻ e ngại, sợ hãi và bất an.
Chủ giáo Bern cũng không quan tâm đến bọn họ, mà là tiếp tục tiến lên, bước
vào bên trong, khu vực trung tâm của nơi này, thông với cửa lên xuống tầng
ngầm, có đặt ba chiếc quan tài, màu sắc không đồng nhất với nhau.
Chiếc màu đen kia là do Tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật đại khu thành phố York
tặng, viết tên của Trưởng khu Harry;
Chiếc màu đỏ sậm kia là của Ban quản lý đại khu thành phố York tặng, viết tên
của Đại chủ giáo Waffron;
Còn có một chiếc màu vàng sẫm, Karen vốn cho rằng sẽ là do phía đại khu
Wien đưa tới, nhưng chờ đến khi bước lại gần quan sát, phát hiện lại là Bộ liên
lạc của Ban quản lý đại khu Dinger tặng.
Chuyện này rất thú vị, người phía này tô đậm bầu không khí cũng chỉ ảnh
hưởng đến đại khu thành phố York hoặc là toàn bộ đại khu Wien, bên phía đại
khu Dinger vậy mà cũng tới phụ một tay, còn đưa thêm một cái quan tài, rất khó
không làm cho người ta cảm thấy mơ màng.
Đại khu thủ đô cũng đã có bộ môn đưa quan tài đến cho ngươi rồi, cũng có ý là
phía trên có nhân vật lớn cảm thấy ngươi vẫn nên chết sớm một chút thì tốt hơn.
Karen không khỏi cảm khái: "Ai, ta cảm thấy có chút đáng thương cho ngài Chủ
giáo Dorford rồi."
Chủ giáo Bern quay đầu lại, nhìn xem Karen, mỉm cười nói: "Ta cũng có một
chút."
Neo liếc mắt, ở trong lòng nghĩ, cậu đáng thương người ta, người bảo người ta
viết di thư còn không phải là cậu sao?
Chủ giáo Bern chỉ chỉ Neo và Karen: "Dựa theo quy củ, Đòn Roi Kỷ Luật cũng
cần phái người đến cùng, như vậy đi, ta cũng không gọi cho Bernie, hai người
các ngươi đến thay thế đi. Ta nghĩ, Bernie cũng sẽ không ngại, đúng không?"
Neo lập tức nói tiếp: "Trước lúc chúng tôi tới thì bộ trưởng đã dặn dò."
Thật ra cũng không có, nhưng Neo cảm thấy Bernie cũng không phải là người
thích xem náo nhiệt, cho nên loại việc rườm rà mệt mỏi này vẫn nên giao cho
thuộc hạ đến làm thay đi.
Chủ giáo Bern cũng không có chất vấn, trực tiếp bước về phía tầng hầm.
Hai bên, kỵ sĩ trú quân giơ những viên tinh thạch phát sáng lên, chiếu sáng con
đường phía trong.
Sau khi bước vào một đoạn, Karen nhìn thấy hai đứa con nhỏ tuổi của Chủ giáo
Dorford đứng ở nơi đó, thần sắc có chút ngờ nghệch.
Đối với bọn chúng mà nói, hôm nay là ngày tan nhà nát cửa.
Gia tộc đã từng cho bọn chúng cuộc sống thoải mái dễ chịu và nhiều tài nguyên
tu luyện, vào hôm nay, tuyên cáo suy tàn.
Thậm chí ngay cả vận mệnh của bọn chúng sẽ bị an bài cụ thể thế nào, tạm thời
vẫn còn chưa biết được.
Chủ giáo Bern đi vào chỗ sâu nhất của tầng hầm, kỵ sĩ trú quân đã canh giữ nơi
này, nhưng dưới mệnh lệnh của Chủ giáo Bern, toàn bộ bọn họ đều lui ra.
Chờ đến khi Karen và Neo đi vào, trông thấy Chủ giáo Dorford đang ngồi ở bên
trong mà uống rượu đỏ.
Tóc tai của ông ta cũng không có bù xù, cũng không có tức giận nổi điên, trái
lại tương phản, ông ta chỉnh chu mình rất sạch sẽ, so với lúc xuất hiện trong một
vài trường hợp chính thức còn nghiêm cẩn và cẩn thận hơn nhiều.
Chủ giáo Bern kéo một cái ghế qua, ngồi xuống mặt đối mặt với Dorford.
Karen và Neo thì đứng song song trong một góc, nơi này, tạm thời không có
phần nói chuyện của bọn họ.
Thật ra đến sớm không bằng đến đúng lúc, đến sớm có lẽ thật là không được
bước vào đến nơi này, không nhìn thấy những cái buồm thuyền trắng và lẵng
hoa đều đặt ở bên ngoài sao, tất nhiên trước đó nơi này đều là bị thiết lập trạm
canh giữ;
Cũng chính là khi kỵ sĩ trú quân tiến đến, phòng ngự nội bộ của nhà Naton mới
xem như bị giải trừ hoàn toàn.
Chủ giáo Dorford nghiêng đầu, nhìn xem Chủ giáo Bern, cười nói: "Mặt trời
còn chưa hạ xuống mà ngươi đã đến rồi à."
"Trời tối, sợ đường không dễ đi, quan tài cần phải chở ra ngoài."
"Ta muốn chờ một chút, ta muốn chờ một chút."
"Đã không có gì cần thiết để đợi thêm." Bern lắc đầu, "Thật ra chúng ta đều rất
tò mò, ngươi vì cái gì muốn làm như thế, trong sự nhận biết của chúng ta, ngươi
không phải là một người có thể chết vì thể diện."
"Ta quả thật không phải." Dorford nhẹ gật đầu, "Nhưng bây giờ giải thích
những chuyện này đã không có ý nghĩa, vị kia, từ bỏ ta, từ bỏ nhà Naton, đương
nhiên, vị kia có lẽ cũng đã bất lực."
"Cho nên, ngươi mưu toan dùng loại phương thức này để ép vị kia ra tay giúp
gia tộc của ngươi sao?"
"Bây giờ nói những này, còn có ý nghĩa gì, Bern, van cầu ngươi, để cho chúng
ta đợi đến khi mặt trời lặn xuống, có thể sao?"
"Ở bên trong tầng hầm ngầm này cũng nhìn không thấy mặt trời."
"Nhưng ta biết mặt trời vẫn còn, ta biết người đó vẫn còn!"
"Ta không muốn chờ, mọi người cũng đều không muốn chờ, trò hài kịch của
nhà Naton cũng nên kết thúc."
"Ha ha, trò hài kịch?"