một cách có ý thức, quấn quanh bia mộ của tàu hải tặc, chúng nhiều hơn trước
và được sắp xếp gọn gàng hơn.
Lần trước gặp nhau, bá tước Recar đã nói với Karen rằng mặc dù giáo hội Trật
tự rất sở trường dùng thuật pháp "đánh thức", nhưng nếu muốn đánh thức sự tồn
tại ở cấp độ của gã, ít nhất phải là tổng giám mục của thành phố York, hơn nữa
vẫn phải trả một giá rất đắt làm tiền đề.
Đây cũng là lý do tại sao bá tước Recar dùng "kính ngữ" với Karen, và đó cũng
là lý do khiến gã cảm thấy sự phát triển hiện tại của gia tộc Ellen cực kỳ tốt.
Bởi vì các giáo hội, đặc biệt là giáo hội lớn chính thống, bọn họ thực sự xem
thường hệ thống tín ngưỡng gia tộc, địa vị của Thần Trật tự không cần phải nói,
hiện giờ tổng giám mục của giáo hội Trật tự thành phố York đã trở thành con rể
của gia tộc mình, đây chẳng phải là bằng chứng tốt nhất cho sự thịnh vượng của
gia tộc sao?
Chỉ khi bạn đủ mạnh mẽ, những kẻ xuất thân cao quý, địa vị thanh cao mới có
thể bóp mũi, sẵn lòng chèo kéo quan hệ với bạn.
Karen cũng có được rất nhiều thông tin hữu dụng từ cuộc trò chuyện lần trước
với bá tước Recar, anh luôn biết rằng mình có một khả năng đặc biệt đánh thức
những xác chết, điều này chẳng liên quan gì đến “cảnh giới” của anh cả, vì lúc
đó anh vẫn chưa hoàn thành việc thanh tẩy.
Vì vậy, nếu "thức tỉnh" của giáo hội Trật tự là một chuyển hóa sức mạnh cấp
cao, anh có thể sử dụng sức mạnh của chính mình để làm phương tiện liên kết
linh lực trong xác chết thông qua thuật pháp...
Sau đó, bởi vì quan hệ "hồi sinh từ cõi chết", anh không cần phương tiện liên
kết này mà có thể trực tiếp liên kết được với linh lực còn sót lại trong thi thể.
Một phép so sánh không thỏa đáng khác chính là xác chết là một cái lồng mà
linh lực được đặt vào trong đó;
Giáo hội Trật tự có cách mở lồng, nhưng chi phí rất cao, vì lồng có thể thể hiện
độ kiên cố khác nhau do cấp độ của mỗi cái xác là khác nhau;
Karen không bị cái lồng làm ảnh hưởng, có thể trực tiếp đi vào trong lồng,
nhưng kích hoạt linh lực trong lồng cần đủ đuốc và nhiên liệu, cho nên Karen
dù có thể bỏ qua cái giá lớn nhất cũng không thể không phải trả giá.
Vẫn may, bây giờ anh đã trải qua quá trình thanh tẩy,
Về phần Thần khải... Kỳ thật, Karen hiện tại cũng không biết giờ anh có tính là
Thần khải hay không?
Bởi vì anh đã phủ nhận chỉ thị của Thần, và mức độ hoàn thành sự thanh tẩy của
anh quá cao, nền tảng đã thực sự được đặt tốt, cho nên ranh giới giữa Thần khải
và sự thanh tẩy đã bị xóa nhòa.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn, anh đã có thể ném ra "Chiếc thương trừng
phạt", vật kích nổ mà anh có thể mang trên người chắc chắn đã phong phú hơn
nhiều so với những gì anh có trước đó.
Quan trọng nhất là, bá tước Recar quá mức kiêu ngạo và độc đoán,
Lần trước chính bá tước Recar là người chủ động kéo Karen vào;
Theo nhận biết của Karen, bá tước Recar thuộc loại... dễ cháy.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Không lâu sau khi Karen hoàn thành lời triệu hồi, lực hút giống như lần trước
lại xuất hiện dưới bia mộ, kéo tất cả xiềng xích đen xung quanh Karen xuống
dưới bia mộ.
"Ngài có muốn... thức tỉnh hoàn toàn không... ngài tổng giám mục?"
Trong biển ý thức của Karen, giọng nói của Bá tước Recar vang lên, gã vẫn
đang gọi anh là "Ngài tổng giám mục".
Điều này có nghĩa là lần “gặp gỡ và giao tiếp” lần trước giữa hai người đã được
linh lực trong xác gã ghi lại và trở thành một phần ký ức của gã.
Hít một hơi thật sâu, Karen kiên định trả lời trong lòng:
"Đúng vậy."
"Được…thôi…"
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"
Karen nhìn thấy những sợi xích màu đen hiện ra dưới chân đang liên tục bị kéo
xuống dưới bia mộ với tốc độ cực kỳ kinh người, lúc này, anh giống như một
con tằm, đang bị người khác điên cuồng rút mất lớp kén.
Một cảm giác lo lắng nhanh chóng dâng lên trong lòng Karen, thật ra anh thực
sự rất sợ bá tước Recar hoàn toàn thức tỉnh sẽ hút cạn anh, nhưng rõ ràng là
không thể dừng lại vào lúc này, anh chỉ có thể cầu nguyện rằng mình đã tích trữ
đủ dùng.
Alfred đang chống đỡ "trận pháp khuếch đại" bên cạnh anh lúc này cũng cảm
thấy giống vậy. Trận pháp khuếch đại của anh ta về cơ bản được cung cấp bởi
sức mạnh của chính anh ta. Bây giờ, anh ta có thể cảm nhận được sức mạnh bên
trong cơ thể mình đang điên cuồng bị rút ra và chuyển hóa thông qua trận pháp,
trở thành cái giá của sự chia sẻ gánh nặng cho thiếu gia.
Chú chó lông vào ngồi xổm bên cạnh anh, quan sát kỹ cảnh tượng này, lúc thì
nó nhìn Karen, lúc thì nó nhìn xuống dưới bia mộ.
Mike vẫn đang tiếp tục bóp cho vết thương rỉ máu xuống bia mộ, Karen đã
không thể để ý đến việc kêu ông dừng lại được nữa, vậy nên ông vẫn kiên quyết
tiếp tục.
Tổ tiên vĩ đại một thời sắp “thức tỉnh”, cảm giác chấn động này đủ khiến máu
của các thế hệ con cháu đời sau sôi sục;
Ngay cả ánh mắt của ông Bede lúc này cũng đầy phấn khích, ông hối hận vì
mình không mang giá vẽ ra, bây giờ ông cực kỳ muốn vẽ, tâm trạng không thể
khống chế, hai tay ông đã không kiềm được nhấc lên, như thể đang cầm cọ vẽ
và khay màu, trước mặt được bày tờ giấy trắng, ông đang vẽ.