thật có một vị Thần, được xưng là "Thần Vẫn Lạc".
Đó là một cái vị Thần rất khiêm tốn và âm thầm, sự âm thầm này không chỉ là
bởi vì vị Thần này không có xây dựng giáo hội của riêng mình, mà là tính đặc
thù của hành vi.
Vị Thần này là một... Người đọc thơ.
Vào kỷ nguyên trước, mỗi khi có một vị Thần ngã xuống, một bóng hình to lớn
khoác trên người bộ quần áo màu xám, trên đầu mang theo mũ rơm sẽ xuất hiện
trên màn trời.
Đây chính là hình tượng trong số những dòng ghi chép ít đến đáng thương liên
quan đến Thần Vẫn Lạc.
Đương nhiên, không phải mỗi một Thần linh sau khi chết đi, thi thể đều sẽ do vị
Thần này phụ trách xử lý.
Có chút Thần linh có giáo hội thuộc về mình, các tín đồ sẽ thu giữ thi thể của
Thần linh nhà mình, có thể tranh thủ giữ lại thêm một chút di vật, cầu nguyện
Thần linh nhà mình trong tương lai có thể trở về lần nữa;
Đối với những Thần có giáo hội thu giữ thi thể sau khi qua đời, Thần Vẫn Lạc
sẽ không cưỡng ép, dù là thực lực của giáo hội đối phương rất yếu, Thần Vẫn
Lạc sẽ trưng cầu ý kiến các tín đồ đối phương, ừm, thật ra nhiều khi quá trình
trưng cầu đều có thể bỏ qua, bởi vì ai sẽ giao thi thể Thần linh của giáo hội
mình ra ngoài?
Tuy vậy, từ mấy kỷ nguyên trước đến nay, Thần linh không có xây dựng giáo
hội của mình, số lượng vốn cũng không ít, còn nữa, một vài Thần linh cho dù có
xây dựng giáo hội của mình nhưng địa điểm mà họ chết đi quá mức xấu hổ,
hoặc không người biết đến;
Những trường hợp này, đều là nghiệp vụ trọng điểm của Thần Vẫn Lạc, sẽ rất ít
khi rảnh rỗi.
Mặt khác, trong hai kỷ nguyên trước đây, bất kể là thời kỳ mà Thần Vĩnh Hằng
nắm giữ hay là thời kỳ Thần Ánh Sáng nắm giữ hoặc thời kì mà Thần Trật Tự
xưng bá, mỗi một vị Thần đứng đầu một thời kỳ đều lựa chọn thái độ cam chịu
đối với Thần Vẫn Lạc.
Cho dù là thời kì Thần chiến, cũng sẽ không có phe phái nào đi lôi kéo Thần
Vẫn Lạc gia nhập phe mình, cũng không phải Thần cũng có kiêng kị giống như
con người, mà là bởi vì đây chính là địa vị siêu phàm thuộc về Thần Vẫn Lạc,
có thể độc lập khỏi chiến tranh và ân oán cá nhân.
Còn có một một nguyên nhân quan trọng đó chính là cơ thể của Thần, vốn là
một cái nguồn cơn ô uế khổng lồ
Có tín đồ xử lý tiếp thu, có những bạn bè của Thần hỗ trợ xử lý, có Thần đối
địch sau khi giết xong thì tiến hành áp chế, dù thế nào thì cũng tốt hơn rất nhiều
so với việc chết đi ở cái chỗ hẻo lánh nào đó rồi sau này tạo ra một vùng đất ô
uế.
Nơi chôn cất của Thần chính là một ví dụ tốt nhất, một đám có Thần cách tuổi
thọ sắp đi đến cuối tụ tập lại một chỗ mà chết, trực tiếp khiến cho nơi đó bị ô uế
trở thành một vùng cấm địa
Dẫn đến việc hai đời bá chủ là Thần Ánh Sáng và Thần Trật Tự đều cần tự mình
tiến vào nơi đó để tiến hành giải quyết.
Cho dù Thần Trật Tự tự mình tiến vào rồi dùng thủ đoạn cứng rắn và trực tiếp
nhất đó là đơn độc chiến đấu với Nơi chôn cất của Thần, cuối cùng cũng phải để
Ranedal tiến hành trục xuất khu vực kia, dù vậy vẫn không thể ngăn cản việc
bọn họ tìm cách trở về sau bao nhiêu năm tháng;
Người thanh niên lưng còng ở trên Hỏa đảo chính là minh chứng tốt nhất.
Khi một vùng đầm lầy hư thối được hình thành, tựa như có một đống nấm mốc
mọc ra vậy, cho dù ngươi dọn dẹp nó hết lần này đến lần khác, nó vẫn sẽ tiếp
tục mọc ra một thứ gì đó.
Cho nên, Thần Vẫn Lạc Chi chính là công nhân bốc vác "thi thể của Thần".
Đương nhiên, đây không phải là không có ràng buộc, những thi thể Thần linh bị
vị Thần này vận chuyển xử lý, chắc chắn là có ích lợi của nó.
Ví như... Rút ra hệ thống tín ngưỡng của vị Thần đó.
Dùng hạt cát, không nhất định là người của Hoang Mạc Thần Giáo, người ngoài
rất khó để phân biệt rõ ràng, nhưng Kevin có thể phân biệt ra được, bởi vì ở
trong kỷ nguyên trước, nó từng gặp một trong những… Thần Vẫn Lạc.
Sau khi Kevin mở ra hai tầng phong ấn, trên phương diện cảm giác có thể nói
cao hơn so với trước kia càng nhiều, mà cảm giác của nó, thường thường liên
quan trực tiếp với bản chất.
Chỉ có điều lúc này Kevin cũng không biết, cái người dùng hạt cát này, vừa mới
giết gần hết nhà của Đại chủ giáo.
Nhưng nó đã ngửi được sát ý tỏa ra từ trên người của hắn, rất nhạt, nhưng lại rất
rõ ràng.
...
Karen vẫn đang luôn quan sát người phụ nữ ngồi trên quan tài kia, cảm giác đặc
biệt trên người cô ta để hắn rất nghi ngờ, mờ ảo, trong suốt, không có chút tạp
chất nào, không phát hiện được bất cứ sóng chấn động gì từ khí huyết và năng
lượng linh tính, tuyệt đối thu lại vào bên trong, tạo cho hắn áp lực không nhỏ.
Trên thực tế, nguyên nhân tạo thành loại hiệu quả này ở ngay trên “Lớp phủ”
mà Kevin giúp cho Pall, Karen quan sát một con rối, chắc chắn không cảm nhận
được dấu vết của người sống, tựa như việc ngươi không có khả năng nghe được
nhịp tim từ trên một con ma-nơ- canh.
Đây cũng là một sự vận dụng tư duy nghịch đảo, giống như khi một nhà hàng
cao cấp bưng lên một đĩa rau diếp cá, ngươi cũng sẽ vô ý thức cho rằng đây là
món ăn cao cấp mới nào đó.
Pall tiếp tục điều khiển con rối của mình tự vuốt vuốt lên người mình,
Đồng thời,
Người phụ nữ mở miệng nói: "Mesent, Larsey, hay là Miliole?"
Khi câu nói này được nói ra từ miệng của người phụ nữ kia, vẻ mặt Karen rốt
cục triệt để trở nên nghiêm túc, hắn đáp lại nói:
"Ta thật bất ngờ, thật sự rất bất ngờ, ở chỗ này, có thể gặp được một người, biết
được bí mật cấp độ cao như thế, xin cho phép ta hỏi ngươi một vấn đề cực kỳ
rập khuôn, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta à, chỉ là một con mèo mà thôi."
Người phụ nữ nâng con mèo đen của mình lên, để mặt mèo đối diện với mặt
mình, tiếp tục nói:
"Một buổi trà chiều tinh tế, cũng đủ để cho ta vui vẻ rất lâu."
"Ta là người thừa kế của mạch Miliole." Karen lui lại nửa bước, hành lễ, "Gặp
qua người thần bí."
Thần Vẫn Lạc mặc dù không có sáng tạo thần giáo thuộc về mình, nhưng dưới
trướng, là có Thần chi nhánh tồn tại, lúc trước ba cái tên mà Pall nhắc tới, chính
là tên của ba Thần chi nhánh.
Nhưng ở bên trong dòng sông lịch sử, lúc ba vị Thần chi nhánh này hiện thân,
hình tượng đều thống nhất, cho nên có rất ít người, thậm chí là có rất ít Thần
biết, hình tượng đặc biệt của Thần Vẫn Lạc, nhưng thật ra là được dùng chung.