"Hắn ta có điểm gì đặc biệt mà hấp dẫn chị à?"
Chị ấy trầm tư một chút, hỏi ngược lại: "Đặc biệt đẹp trai. Có tính không?"
"Em cảm thấy chị sẽ nói cho em biết một chút về những ưu điểm khác của hắn
cơ đấy."
"Nếu như dáng vẻ nhìn rất đẹp, vậy thì có thể để em càng muốn đi tìm hiểu về
những ưu điểm của hắn."
"Nghe cũng có lý, nhưng mà cha mẹ có biết đến chuyện này không?"
"Không biết, chị không nói cho bọn họ, mẹ thì không có vấn đề gì, nhưng chị
không muốn để cho cha biết, bởi vì gia thế của hắn cực kỳ bình thường, cha sẽ
không chấp nhận hắn."
"Ta cảm thấy gia thế cũng không quan trọng."
"Đúng vậy, Eisen, gia thế cũng không trọng yếu."
"Chị sẽ tiếp tục liên hệ với hắn à?"
"Có lẽ vậy, lần nhiệm vụ tiếp theo, nói không chừng chúng ta sẽ còn cùng chấp
hành đấy."
Sau đó trong khoảng thời gian một năm trôi qua, Eisen chứng kiến sự thay đổi
của chị mình, từ sự khách sáo của cha đối với chị ấy có thể thấy được địa vị và
chức vị của chị ấy trong bộ ngành bí mật kia đang không ngừng tăng lên.
Trong cuộc sống, mỗi lần làm xong nhiệm vụ, lúc về đến nhà, Eisen cũng có thể
nhìn ra được chị mình giống như là đang mong đợi điều gì, thậm chí chị ấy
chuẩn bị mang theo váy cho nhiệm vụ tiếp theo!
Từ nhỏ đến lớn, thân là em trai cũng chưa từng thấy chị mình mặc váy! Sau đó
trong đêm trước ngày chấp hành nhiệm vụ.
Chị ấy nói cho ông ấy biết, cái người kia bày tỏ với mình.
A, cái tên đẹp trai nhưng lại có vẻ rất đần độn kia rốt cục cũng có dũng khí để
thổ lộ với chị của ta sao!
"Hắn ta nói dũng khí của hắn ta bắt nguồn từ cha của hắn. Hắn nói cho cha của
hắn biết hắn thích một cô gái. Nhưng cô gái kia có gia thế rất cao. Sau đó cha
của hắn đã khích lệ hắn, cho nên tiếp đó hắn mới theo đuổi chị?"
"Chị, em cảm thấy ngay cả chuyện này mà hắn cũng viết vào thư để gửi cho chị
thì có vẻ hắn là người không được chính chắn cho lắm."
"Đây không phải càng cho thấy hắn đối xử với chị rất chân thành hay sao?"
"Được rồi, chị nói sao thì cứ xem là vậy đi, vậy chị có định viết thư nói cho hắn
là mình đồng ý hay không?"
"Không, chị muốn thận trọng một chút, ai bảo chờ lâu như vậy mà hắn cũng
không thổ lộ. Dù sao thì lần tiếp theo lúc làm xong nhiệm vụ. Đến lúc đó gặp
mặt chị lại nói cho hắn biết đáp án."
"Hắn ta sẽ đến thành phố York sao?"
"Chị không biết, nhưng chị muốn đến nhà của hắn hơn."
"Ừm? Vì sao vậy?"
"Bởi vì hắn vẫn hay nói cho chị nghe rằng trong nhà hắn, người nhà vĩnh viễn ở
vị trí thứ nhất; chị thích không khí của gia đình hắn, thích loại cảm giác ở cùng
với người nhà thật sự kia."
"Nhà chúng ta không phải như vậy sao?"
"Chị cũng không biết, từ lúc còn rất nhỏ, chị vẫn cảm thấy mẹ đối xử với cha có
chút…nhưng mà bây giờ đã tốt hơn, sau này chắc hẳn là sẽ càng tốt hơn."
"Nhưng ít nhất chị cũng phải để hắn ta đến nhà mình, để em xem thử anh rể của
mình ra sao chứ."
"Đây là chuyện đương nhiên, chị sẽ dẫn hắn về nhà, chị muốn ở trước mặt cha
mẹ, ôm tay của hắn nói cho tất cả mọi người, hắn là người mà chị chọn."
Eisen vẫn luôn chờ chị mình dẫn theo "Anh rể" tới cửa. Nhưng ông ấy lại chờ
đợi đến một tin chẳng lành.
Đêm đó cha trở về, vẻ mặt bình tĩnh, nói cho mẹ và ông ấy biết, trong nhiệm vụ
lần này chị đã gặp phải biến cố, toàn bộ tiểu đội đều hi sinh. Cha luôn luôn
nghiêm túc lớn tiếng khóc. Mẹ không khóc. Ông ấy cũng không khóc.
Bởi vì ông ấy cảm thấy, chị mình không có việc gì, chị ấy chắc chắn còn sống,
nói không chừng đã đến nhà của "Anh rể". Bởi vì ông ấy không cảm giác được
sự đau lòng trong nội tâm mình.
Rất nhiều năm qua đi, ông ấy trưởng thành, quen biết người vợ hiện tại của
mình, ông ấy nhớ kỹ lời mà chị mình từng nói, gia thế cũng không quan trọng,
chỉ cần thích. Sau đó, con của ông ấy là Richard ra đời, nhìn xem con trai dần
dần lớn lên, ông ấy rất vui vẻ. Ông ấy cho rằng chị của mình chắc hẳn là là bởi
vì nguyên nhân gì đó cho nên không thể trở về nhà. Cũng không thể liên hệ với
người trong nhà, nhưng có lẽ, chị ấy cũng sống rất hạnh phúc.
Cho đến khi một ngày nọ, ban đêm, ác mộng xuất hiện!
"Em trai, em trai… cứu chị"
Ông ấy nhìn thấy chị mình bị buộc chặt bởi những sợi Xiềng Xích Trật Tự.
Từng sợi xiềng xích xông ra ngoài từ trong cơ thể, trói chặt. Chị ấy rất đau đớn,
vô cùng thống khổ. Chị ấy tại kêu cứu, chị ấy đang kêu gào.
Ông ấy lo lắng mà sử dụng khối Rubic Thuật Khóa, muốn tìm cách tháo bỏ
xiềng xích.
Lần lượt trong ác mộng từng đêm, ông ấy đều cố nếm thử, nhưng lại lần lượt
thất bại. Ông ấy thậm chí còn không thể suy tính được, chị mình rốt cuộc đã gặp
phải chuyện gì! Mà kết cục của cơn ác mộng kia, đó là bỗng nhiên có một thanh
kiếm rơi xuống trên người chị ấy, kết thúc tất cả, tiếng kêu thảm thiết cũng từ
đó mà dừng lại.
Ông ấy cũng không hận thanh kiếm kia. Mặc dù thanh kiếm kia đã giết chết chị
mình. Nhưng ông ấy biết rõ rằng thanh kiếm kia đối với chị mình là một sự giải
thoát. Nhưng bản thân ông ấy, sau khi trải qua cơn ác mộng lại chìm sâu vào
trong sự tự trách.
Ông ấy bắt đầu không phân biệt được hiện thực và giấc mộng, ông ấy bắt đầu
chán ghét bản thân mình, thậm chí là căm hận chính mình.
Nhưng lần này,
Nhìn xem người chị ở trước mặt mình, Eisen đứng ở nơi đó, trong mắt đầy nước
mắt, đây cũng là lần duy nhất ông ấy không sử dụng khối Rubic Thuật Khóa để
suy tính và ngăn cản. Bởi vì, chị ấy đã chết, đã chết từ rất nhiều năm về trước.
Hồi cuối của cơn ác mộng, thanh kiếm kia lại xuất hiện, giải thoát cho chị ấy,
cũng kết thúc giấc mộng này của mình.
Sau tỉnh Karen lại từ giấc ngủ. Anh bắt đầu thử cất bước trên lưng hải thú, cố
gắng làm quen với cơ thế, lúc đi đến trước một cái đài cao, Karen ngẩng đầu,
trông thấy Eisen khi nãy còn ngủ đã ngồi dậy, chắc hẳn là vừa mới tỉnh giấc,
trên mặt còn đọng lại những giọt nước mắt. Chã nhẽ bệnh của cậu Eisen lại tái
phát sao?
Karen giơ tay lên, nhỏ giọng dò hỏi: "Memphis, ông vẫn khỏe chứ?"
Eisen nghiêng đầu, nhìn Karen đang đứng ở phía dưới, vừa rơi lệ vừa cười