khi lá cây ở phía ngoài cùng héo nát thì phải lột đi, từng lớp từng lớp bị lột ra,
linh hồn trở nên càng lúc càng thuần túy, thật ra cũng là càng lúc càng nhỏ.
Cô ta chắc hẳn cũng chỉ giữ lại phần ký ức về thông tin quan trọng kia, còn
phần lớn những bộ phận ký ức khác đều đã bị bỏ qua. Người khác đều là càng
lớn lên thì sẽ càng trưởng thành, còn Fornites thì hoàn toàn tương phản, cô ta sẽ
càng ngày càng trở nên đơn thuần.
Điều này có nghĩa đối với nhiều chuyện thì cô ta đã hoàn toàn xem nhẹ và
không quan tâm, ví như khi cô ta vừa thức tỉnh cảm nhận được năng lượng Trật
Tự đậm đặc ở xung quanh, sau đó sẽ theo bản năng mà thành kính ca ngợi Thần
Trật Tự, nhưng không có tâm tư để suy nghĩ vì sao thần giáo lại lựa chọn hi sinh
một thần quan ưu tú như vậy để làm vật dẫn cho cô ta.
"Anh à, em cảm thấy cô ta có thể sẽ hại chết chúng ta đấy."
"Ngài Fornites ơi, xin ngài nói chuyện với hắn nhẹ nhàng một chút, cầu hắn nể
tình một chút."
Fornites không quan tâm đến lời nhắc nhở của hai anh em, thấy Karen nãy giờ
không nói gì, Fornites thúc giục nói:
"Do dự càng lâu sẽ chứng minh độ trung thành của ngươi đối với Thần Trật Tự
càng ngày càng yếu, ngươi sẽ vì sự do dự lúc này của ngươi mà cảm thấy xấu
hổ."
"Ta muốn sống, ta không muốn chết." Karen trả lời cô ta ngắn gọn.
"Có thể trở thành chất dinh dưỡng cho ta, là vinh hạnh của ngươi, thần giáo sẽ
cử hành nghi thức tưởng niệm long trọng cho ngươi, trên tấm bia đá cũng sẽ ghi
chép lại cống hiến mà ngươi đã làm vì Thần Giáo, bây giờ, dâng lên sự trung
thành của người, nhanh lên!"
"Anh à, còn không bằng bây giờ hai chúng ta trực tiếp quỳ xuống để xin tha
mạng."
"Ngài Fornites, mạng sống của chúng tôi lúc này hoàn toàn bị nắm giữ ở trong
tay của hắn đấy."
Fornites lại không thèm để ý đến lời nhắc nhở, nghiêm nghị mà chất vấn Karen:
"Đừng để cho trưởng bối của ngươi, bởi vì ngươi mà cảm thấy hổ thẹn."
Karen đang đói bụng, đói vô cùng, lúc đầu trông thấy Fornites tỉnh lại, anh còn
muốn giả bộ một chút, bây giờ cái quá trình hoàn toàn có thể lược bỏ đi.
Cô ta muốn để mình đi chết, lại còn liên tục hối thúc mình đi chết, việc này còn
cần phải nói gì thêm sao, không có. Không có lý do gì để mâu thuẫn, là do đối
phương nhất định phải bảo mình đi chết, hành động của mình càng thêm chính
đáng.
Karen giơ tay lên, sau một khắc,
Ngọn Lửa Ánh Sáng bắt đầu cháy lên, Thủy tổ Ellen và Người Giáp cũng bắt
đầu chủ động tấn công, Cánh Cổng Luân Hồi hóa lớn.
Lúc trước, bọn chúng tuân theo chỉ thị của Karen thì đã có thể vây chặt con
mãng xà ba đầu kia để nó không thể rời khỏi, bây giờ, Karen đưa ra mệnh lệnh
để bọn chúng tiễn Fornites lên đường.
"Thân là thần quan Trật Tự, ngươi cũng dám ra tay với ta sao!"
"Ngươi hãy nhìn cho rõ, ta là Fornites, là bề trên của ngươi!"
"Ngươi không sợ sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt của Thần Giáo và cơn thịnh
nộ của Thần Trật Tự sao!"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, hai anh em chúng ta sắp bị ngươi hại chết rồi!"
"Em trai à, anh sai rồi, không nên quyết định để cho cô ta thức tỉnh thì tốt hơn."
Fornites vẫn còn đang chỉ trích Karen.
Cho dù Ngọn Lửa Ánh Sáng bây giờ đã đốt cháy cơ thể mãng xà của cô ta, dù là
mũi tên của Thủy tổ Ellen đang không ngừng xuyên thủng linh hồn của cô ta,
dù là Người Giáp một lần rồi lại một lần tấn công cơ thể của cô ta.
Cô ta không có phản kháng, nói cho đúng thì cô ta đã sớm quên phải chiến đấu
như thế nào, cô ta chỉ còn đang đơn thuần và ngoan cường mà chỉ trích và phê
bình Karen, còn từng lần một cảnh cáo Karen dừng lại sự tấn công lúc này và
phải lập tức kính dâng cơ thể và linh hồn của mình để kịp thời chuộc tội.
Càng buồn cười hơn chính là, bởi vì hai anh em kia đã đem phần lớn sức mạnh
truyền cho Fornites, khiến cho người đang nắm giữ quyền điều khiển cơ thể lúc
này là Fornites, hai anh em kia vốn không thể nào điều khiển cơ thể.
Cho nên, con mãng xà ba đầu này, bây giờ chẳng khác gì là hoàn toàn đứng đấy
bất động mà bị đánh. Cuối cùng, cơ thể nó bắt đầu rạn nứt và bắt đầu sụp đổ.
Từng sợi Xiềng Xích Trật Tự xuất hiện dưới chân của Karen, bao phủ về phía
cơ thể của con mãng xà đang sụp đổ.
Một loại cảm giác vui vẻ và thỏa mãn khi được ăn no lập tức tràn ngập ý thức
của Karen, Karen cố gắng khống chế mới không có phát ra cảm xúc vui vẻ quá
mức trực tiếp kia.
Loại cảm giác này, quá khó quên, cũng quá vui vẻ, cảm giác vui vẻ mà nó mang
lại, cũng đủ làm cho cả đời này của mình đều không thể quên.
Karen nhạy cảm ý thức được một chuyện! Về sau cũng không thể lại tùy tiện
giúp người "Trật tự hóa", việc này đối với mình tiêu hao quá nhiều, mà thứ có
thể bổ sung cho mình vào lúc này còn quá ít, cho dù có tìm được, vẫn còn phải
để kẻ đó bỏ qua cơ thể rồi dùng linh hồn tiến vào trong cơ thể mình.
Loại cảm giác này, rất giống như mấy cô gái đứng ở trong cửa hàng điểm tâm
nhìn về phía những người ở bên ngoài mà dạt dào tình cảm kêu: "Thiếu gia
Eisen, vào đây vui vẻ một chút nha."
Mà lại, cảm giác lần thứ nhất đã mãnh liệt như vậy, Karen tin tưởng, sau khi
nếm thử thêm mấy lần, sau này mình sẽ triệt để say mê cảm giác này mà không
thể kiềm chế được bản thân.
Người cai nghiện thuốc lá cũng biết rõ, sự kinh khủng khi tinh thần và ý chí bị
chi phối kia, dù nó núp bóng dưới cảm xúc vui vẻ. Lúc này, Karen đạt được cảm
giác thỏa mãn mãnh liệt cỡ nào, cảm giác tội lỗi mà anh phải chịu, cũng sẽ
mãnh liệt cỡ đó.
Cơ thể của con mãng xà triệt để tiêu tán, cùng với những ý thức bên trong cũng
tan biến, Karen cũng không thể tự nhận được năng lượng linh hồn bổ sung từ
bên trong, nhưng anh phát hiện, màu tím trên Xiềng Xích Trật Tự của mình, có
vẻ như càng nhiều hơn so với lúc trước, nói rõ rằng việc thỏa mãn cảm giác đói
bụng này, có thể để cho xiềng xích của mình tiến hóa.
Phương pháp mình vẫn luôn đang tìm kiếm để có thể tiếp tục thức tỉnh Lão
Saman và Bá Tước Recar, có lẽ đang ở ngay trong Xiềng Xích Trật Tự, rất có
thể là khi chúng hoàn toàn chuyển sang màu tím.
Nhưng vào lúc Xiềng Xích Trật Tự bị thu hồi, vị trí tan biến của con mãng xà,
bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng nhỏ màu xám. Lúc này ánh mắt của Karen
híp lại:
"Cấm chế?"
Trong cơ thể của con mãng xà này, sớm đã bị người khác đặt cấm chế!
"Rắc!"
Đã mất đi cơ thể để bám vào, cấm chế tự mình bị phá hủy