Cùng theo ba tiếng quất roi của Thẩm phán trưởng Gaspol, sáu ngày liên tục
tiến hành tuyên án nhằm vào sáu vị Chủ giáo đến đây cuối cùng rốt cục hạ màn.
Có lẽ sự tôn trọng cuối cùng đối với sáu vị Chủ giáo này đó chính là, không có
tiến hành tuyên án xong cho tất cả bọn họ trong vòng một ngày
Karen ngồi ở ghế dự thính ở phía sau, anh đã là bộ trưởng, không cần thiết phải
ra mặt trong trường hợp này, ngồi ở đằng sau nhìn xem bọn người Alfred,
Wilker biểu diễn là được.
Trong thời gian này, còn thay phiên sắp xếp những nhân viên khác đi vào để đỡ
cơn nghiền làm "Kiểm sát trưởng", ví như cái hôm mà Richard ra tòa đó, cả nhà
Guman đều đến trình diện để quan sát, giống như là đến tham gia buổi lễ tốt
nghiệp của con cháu nhà mình.
Alfred và Wilker còn rất tốt bụng mà để lại cho cậu ta một vài câu để nói, không
để cậu ta ngồi yên cả buổi mà ghi chép.
Karen đứng dậy, đi đến cửa nhỏ ở phía trước, Thẩm phán trưởng Gaspol cũng
đang chờ anh ở đó.
"Hôm nào có rảnh đến đại khu Dinger, ta mời ngươi uống cà phê."
"Được rồi, Thẩm phán trưởng."
"Làm việc cho tốt, tất cả đều sẽ có thể thay đổi, dù gì thì ai có thể nói đúng
được chuyện sau này đâu chứ?"
"Cám ơn ngài đã khích lệ."
"Việc nên làm, ta thích người trẻ tuổi ưu tú tiến về phía trước."
"Có thể xin ngài ở lại dùng bữa tối sao, nếu như ngài đồng ý mà nói, đây là vinh
hạnh của ta."
Thật ra thì đợi chút nữa Karen sẽ rời khỏi thành phố York để đi công tác.
"Vậy thì thật là quá đáng tiếc, lần tiếp theo, lần tiếp theo ngươi tìm cho ta một
công việc để đến đây làm, chúng ta có thể vừa dùng bữa tối vừa trò chuyện về
tình tiết chi tiết của vụ án."
Sau khi kết thúc những lời xã giao, Gaspol cùng với những thẩm phán viên khác
rời đi.
Karen quay đầu nhìn về cảnh tượng tương đối náo nhiệt bên trong phòng, không
có đi vào cùng chúc mừng phiên tòa này đã kết thúc với bọn họ, mà là một mình
về ký túc xá.
Đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Pall đội mũ trùm đầu màu đỏ cùng và khoác áo choàng
đang ngồi trên ghế:
"A, bé Karen thân yêu, bây giờ chúng ta có thể xuất phát rồi sao!"
"Ta cảm thấy cô có thể cởi trang phục trên người ra đấy, cố gắng đừng để cho
mình quá bắt mắt khiến người khác chú ý, phải biết rằng ở Địa Huyệt Thần
Giáo có rất nhiều tín đồ là yêu thú."
"À, ta cũng không phải mèo yêu mà."
"Biết là cô không phải, nhưng khó tránh sau khi bị chú ý sẽ có người muốn
thăm dò ngươi, mặc dù bọn hắn cũng chẳng thăm dò được gì, nhưng không cần
thiết cho bọn hắn chỉ dẫn đặc biệt gì."
"Được rồi, ta biết rồi."
"Kevin đâu?"
"Gâu!"
Kevin chạy ra từ trong phòng tắm, trên người nó buộc một thanh nhuyễn kiếm*,
trên đầu chó mang theo một bộ mặt nạ chỉ có thể che khuất nửa trên của mặt
chó, giống như hình tượng Zorro* kinh điển.
* Loại kiếm có lưỡi kiếm mỏng, có thể uốn cong.
* Người anh hùng giấu mặt đầu tiên trong tiểu thuyết hiện đại Mỹ.
"Cởi ra hết đi."
Nghe nói như thế, Kevin đầu tiên là cực kỳ buồn bã mà nhìn về phía Pall, sau
đó lập tức quay người, cực kì vui sướng chạy tới phòng tắm mà gỡ xuống mấy
thứ đồ linh tinh ở trên người mình.
Tất nhiên rằng nếu không phải là bởi vì "E ngại" uy hiếp của mèo, nó mới
không muốn ăn mặc cho bản thân mình thành ra như vậy.
Cửa bị gõ vang.
"Vào đi."
"Bộ trưởng, ta đã chuẩn bị xong."
Ashley mặc dù mặc thần bào, nhưng ở trên kiểu tóc và đồ trang phía, hiển nhiên
bỏ ra rất nhiều công sức, tất nhiên cô rất xem trọng lần cơ hội có thể đi ngoài xa
nhà cùng Bộ trưởng.
Trang sức của cô có chút cũ, đồ trang sức chắc chắn có không ít món là lấy của
mẹ mình, chỉ có điều Ashley dù sao cũng không phải mèo chó nhà mình, Karen
cũng sẽ không để cô đi tháo trang sức.
Pall nhảy tới trên người Kevin, Kevin cúi đầu xuống, ngậm dây dắt của mình
đưa đến trên tay của Ashley.
Đến Địa Huyệt Thần Giáo để lựa chọn cộng tác, chắc chắn là cần mang theo
người để giúp tham mưu, không ai có thể làm tham mưu chuyên nghiệp hơn con
chó nhà mình, nó thậm chí có thể phân biệt ra được thịt của loại rồng nào nướng
lên sẽ ăn ngon hơn.
Về phần Ashley, mặc dù bây giờ cô là thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật, nhưng
trong nhà là nơi nuôi dưỡng yêu thú, cũng có một chút quan hệ với bên Địa
Huyệt Thần Giáo, để cho cô dắt vật nuôi đi thì hợp hơn so với để Karen dắt chó
và mèo nhà mình đi.
Mặc dù tối hôm qua Alfred đã nói thiếu gia nhà mình mặc trên người một bộ
thần bào Trật Tự màu đen kết hợp với một con mèo màu đen trên vai, có hiệu
quả rất tốt về mặt hình tượng;
Nhưng mà khi kết hợp cùng với một con chó vàng, cái phong cách này trực tiếp
sụp đổ.
"Này...!"
Đi ra ngoài cửa, ở chỗ hành lang phía ngoài, vừa lúc trông thấy giọt nước chảy
xuống.
Karen ngẩng đầu, trông thấy Neo đang đứng ở ban công tầng trên mà đánh răng.
"Ngài lại trốn việc rồi đấy à?"
"Khỉ gió, hôm qua ta tăng ca suốt cả đêm, hiện tại mới dự định đi ngủ."
"Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt."
"Ta cũng muốn đi chơi, ta biết cô ta hình như cũng đang ở đó."
Neo đang nói đến Anita.
"Đi thì cũng được, tự mình mua vé."
"A, ta đã sớm nói rồi, ta không ngồi lên vị trí Bộ trưởng hậu cần kia thì cậu chắc
chắn sẽ hối hận, người phụ nữ kia thế mà quản lý hóa đơn nghiêm đến như
vậy!"
Sau khi Lichel lên làm Bộ trưởng hậu cần, chỉnh đốn lại hệ thống hậu cần của
tổng bộ một lần nữa, trong hội đồng bộ trưởng mấy ngày trước còn lấy ra mấy
tờ hóa đơn rất đặc biệt của người tiền nhiệm:
Một cái tách cà phê giá 1600 Phiếu Trật Tự;
Một con Hắc Sơn Dương giá 6000 Phiếu Trật Tự
Loại hóa đơn như thế này vậy mà trước đây cũng được thông qua, chưa kể
người xin thế mà còn là Neo.
Ngay từ đầu Neo giải thích tách cà phê mắc như vậy vì nó là một món pháp khí,
trong lúc làm nhiệm vụ thì đã vỡ mất; còn Hắc Sơn Dương, nó là một con yêu
thú dê rừng.
Về phần còn dê rừng kia nó đi đâu rồi, à, nó chết trận rồi!
Lichel lại chỉ vào cột công dụng của tờ hóa đơn, nói ở trên đánh dấu là dùng để
ăn!
Cuối cùng phải xa xỉ đến như thế nào, mới có thể đi tiêu 6000 Phiếu Trật Tự để
mua một con Hắc Sơn Dương làm món dê nướng than!