“Ừm.”
Karen tiếp nhận báo cáo, trong báo cáo, “Xoá bỏ” đã là hình phạt nhẹ, phần lớn
là rút ý thức ra để giày vò và thôi miên tinh thần luân hồi, để ngươi muốn chết
cũng không được, tra tấn đến khi linh hồn sụp đổ.
Lại ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Wilker đứng trước mặt mình, khóe mắt của hắn
đã sâu đến như là bà lão tám chín mươi tuổi, gần như sắp rũ xuống.
Rõ ràng đã lao lực cực kỳ mệt mỏi, nhưng ngược lại cả người hắn lại hiện ra
một sự hưng phấn dị dạng.
Wilker rất thích công việc hiện tại này, giống như là một con chó dữ, tha từng
“Người bị nghi ngờ” bắt được vào trong ổ chó của mình ổ mà thỏa thích hành
hạ.
Ai có thể nghĩ tới, người học sinh mà Rasma tuyển chọn tỉ mỉ ra này, trước mắt
đã trở thành đao phủ đáng sợ nhất trong Đòn Roi Kỷ Luật.
Có điều bây giờ tiếng tăm của hắn vẫn rất hoàn hảo, bởi vì “Tiếng xấu” đều do
mình gánh.
“Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Bộ trưởng, ta không mệt.” Thái độ của Wilker kiên định, giống như là rất khao
khát hi vọng Karen có thể lập tức giao cho hắn một nhiệm vụ mới, hoặc là chọn
lựa một đối tượng mới để cắn xé.
“Nghỉ một chút đi, điều chỉnh tốt trạng thái, không lâu sau còn có một hạng
mục lớn ta muốn ngươi đi cùng để hoàn thành, ta hy vọng ngươi có thể nghỉ
dưỡng lấy lại đủ tinh thần.”
“Bộ trưởng, có thể tiết lộ một chút là cái hạng mục lớn gì hay không?”
“Không thể.”
“Đã rõ, Bộ trưởng.”
“Nhưng mà ngươi có thể đi đặt may một bộ quần áo mới.”
“Ừm?”
Karen khoát tay áo với hắn, ra hiệu chỉ có thể tiết lộ đến đây.
“Thuộc hạ cáo lui.”
Sau khi Wilker rời đi, Karen lật xem chiến báo tiền tuyến.
Từ lúc Trật Tự tuyên chiến với Sinh Mệnh, chiến sự đã tiếp diễn được nửa
tháng.
Đối với một cuộc chiến tranh mà nói thì thật ra khoảng thời gian này rất ngắn,
nhưng khi so sánh cạnh “Chiến tranh một ngày” có tỉ lệ hiệu suất cao đối với
Luân Hồi thì lại có vẻ rất dài.
Trước mắt thì cục diện của giới giáo hội nhìn có vẻ đầy kiềm chế nhưng thật ra
lại bình tĩnh và nằm trong khống chế.
Mới đầu khi chiến sự vừa mở màn thì gần như tất cả Thần Giáo chính thống bao
gồm cả Nguyên Lý Thần Giáo luôn luôn tự cho mình là đồng minh của Trật Tự
đều phát công hàm đến chất vấn.
Đây là một áp lực rất lớn, nhất là khi trên điều kiện tiên quyết là Liên quân trên
Sa mạc đã sớm tạo thành một cái liên minh phản Trật Tự lỏng lẻo còn bên phía
Trật Tự thì bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp được “Người tuyên chiến” mới, có thể
nói là mỗi ngày mà chiến sự với Sinh Mệnh kéo dài thêm thì hệ số nguy hiểm sẽ
tăng lên cực lớn.
Nhưng mà biện pháp đối phó của phía Giáo Đình Trật Tự thật sự có thể được
xưng là kinh điển, kinh điển đến nỗi Karen cảm thấy sau này có thể được đưa
vào sách giáo khoa giảng dạy trong Đại học Trật Tự.
Đầu tiên, trên phương diện quân sự ngay từ đầu đã dùng rất nhiều Kỵ Sĩ Đoàn
để đánh vào tiểu lục địa Xinas, đúng là đã dừng chân lại ở trước Vườn Sinh
Mệnh nhưng cùng lúc Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn chế tạo một cái “Khu ngăn cách” to
lớn nhân tạo.
Không chỉ có ngăn cản trận pháp truyền tin và trận pháp dịch chuyển bên trong,
ngay cả các phương thức truyền tin không phải truyền thống như bói toán cũng
đều ra sức tiến hành quấy nhiễu, vì thế mà vận dụng một lượng lớn Thần khí
liên quan, đây là nội lực mà chỉ có Trật Tự Thần Giáo mới có.
Từ chỗ Karen có thể biết được tin tức xác thực rằng Vườn Sinh Mệnh chưa bị
công phá, nhưng phía ngoài thì không biết, bọn hắn sẽ chỉ suy đoán là bên phía
trật tự đang cố ý che đậy tin tức, chờ đợi đến khi có một ai nhảy ra khiêu chiến
thì sau đó lại quay đầu tiến hành phản công đối phương.
Không phải lần đầu tiên Trật Tự Thần Giáo làm chuyện như vậy, đào hố để
người tới nhảy vào.
Mặt khác, có năm khu thánh địa chính ở phía ngoài của Sinh Mệnh Thần Giáo
ban bố tuyên ngôn phê phán nhằm vào Giáo Đình của Sinh Mệnh Thần Giáo và
đồng thời tuyên bố tự trị.
Hành động ấy đã ảnh hưởng cực lớn đến sự vận hành việc tự cứu của Sinh
Mệnh Thần Giáo, mặc dù những khu thánh địa khác không có cực đoan như
vậy, nhưng cũng biểu hiện ra thái độ tiêu cực.
Bởi vì ngay cả chính bọn hắn cũng không biết được Vườn Sinh Mệnh có còn
giữ được hay không, chỉ có một điều xác định đó là ở trên tiểu lục địa Xinas
đang có rất nhiều Kỵ Sĩ Đoàn.
Cho nên, trước mắt Sinh Mệnh Thần Giáo giống như là một người trưởng thành
não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, dù các bộ phận còn lại và tứ chi vẫn còn
hoạt động bình thường nhưng đã mất đi khả năng hoạt động.
Phương diện chính trị, Creed cầm đầu ba vị Hồng Y Giáo Chủ liên tục triển
khai hội nghị ngoại giao ở Giáo Đình, hiệp nghị thương lượng hóa giải mâu
thuẫn lúc trước và phân chia lợi ích, biểu hiện ra sự lấy lòng và nhượng bộ hiếm
thấy;
Đồng thời, việc tuyển chọn thần quan “Người thức tỉnh” được mở rộng, quy mô
vượt gấp mười lần trước đây, mà tác dụng của những “Người thức tỉnh” thì chỉ
có một, chuẩn bị để khôi phục lại Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất bất cứ lúc nào.
Trong miệng vừa nhượng bộ, tay chân vừa khoe cơ bắp.
Một loạt thao tác này không chỉ có không có để cho việc Trật Tự Thần Giáo
điều động toàn bộ Kỵ Sĩ Đoàn chủ lực mà rơi vào trạng thái bị động mà còn
thành công khai sáng ra một cục diện tương đối ổn định.
Vì vậy nên “thói hư tật xấu” của một Liên minh lỏng lẻo cũng đã bị lộ ra, cho
dù không có một Thần Giáo nào, không, là không có mấy cái Thần Giáo nào
tình nguyện làm chim đầu đàn hi sinh mình để liều mạng với Trật Tự thì mọi
người cũng dần dần ngẩm thừa nhận, xem cuộc chiến tranh giữa Trật Tự và
Sinh Mệnh này như là một cuộc chiến tranh giáo hội với mô thức “Phổ thông”.
Rõ ràng là Thần Giáo được công nhận đứng đầu, lúc tiến hành chiến tranh lại
không kích thích Liên minh hợp lực phản kháng, thật sự để người ta phải thấy
cảm thán.
Vấn đề bây giờ là ở chỗ đến khi nào thì Vườn Sinh Mệnh mới thật sự bị công
phá.
Nhưng mà xem xét từ trên chiến báo tiền tuyến, Karen phát hiện cho đến nay
còn không công phá có lẽ cũng không phải vấn đề chiến sự tạm ngừng tiến
triển, mà là đang cố ý kéo dài để chuẩn bị cho việc gì đó.
Dù gì thì mục tiêu thật sự của Trật Tự Thần Giáo, không phải là Vườn Sinh
Mệnh mà cái Cây Sinh Mệnh ở bên trong, đó là thứ kiên cố đến nỗi mà ngay cả
Thần Trật Tự năm xưa cũng không thể nào phá vỡ.
“Vù.”
Trên sàn nhà trước bàn làm việc xuất hiện một vòng ánh sáng, Philomena mở
cửa, bẩm báo: “Bộ trưởng, yêu cầu truyền tin từ văn phòng của Người Cầm
Roi.”
Karen thở dài, nói: “Văn phòng của Người Cầm Roi yêu cầu truyền tin thì lần
sau cũng không nên ngăn lại, trực tiếp kết nối tới, biết chưa?”
“A, được rồi, Bộ trưởng.”
Karen có chút bất đắc dĩ, may là thái độ gần đây của Verden đối với mình là vô
cùng tốt, nếu không đổi lại là bất cứ một thuộc hạ nào khác dám để cho Verden
chờ đợi truyền tin, vậy hắn chắc chắn cũng sẽ để kẻ đó mở mang một chút kiến
thức về tính tình “hiền lành” của Người Cầm Roi.
Vầng sáng mở rộng, Karen rời khỏi chỗ ngồi, đứng người lên.
Verden xuất hiện ở bên trong.
“Bái kiến Người Cầm Roi.”
“Bây giờ ngươi lại đến cứ điểm Ogurev để xem xét tình huống một chút.”
“Vâng, Người Cầm Roi.