Zorofu đứng người lên, thân hình có chút lảo đảo mà đi ra ngoài.
Rốt cục, nơi này chỉ còn lại hai người Verden và Đại tế tự.
Verden đã có chút không quen khi một mình đứng trước bàn làm việc đối mặt
với Đại tế tự, trong một khoảng thời gian dài trước đây, hai người đều gặp mặt ở
chỗ bàn trà có dòng nước vờn quanh kia.
Từ trước đến nay Đại tế tự đều tự phân công bản thân rất tỉ mỉ, nên làm việc thì
làm việc, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Đại tế tự từ từ xoay cái ghế, từ tư thế đưa lưng về phía Verden thành mặt đối
mặt.
Sau đó, Verden nhìn thấy khuôn mặt Đại tế tự, trên trán có một cái lỗ, cái lỗ lõm
vào trong khiến cho cả gương mặt của Đại tế tự trông già hơn rất nhiều.
Nhìn thấy cảnh này, hốc mắt Verden không tự giác mà nóng lên, quỳ một gối
xuống.
Mặc dù cả sau khi hai bên trở thành Người Cầm Roi và Đại tế tự, quan hệ cấp
trên cấp dưới lại vô cùng căng thẳng áp lực, lúc Verden đối đãi với Đại tế tự
càng không dám có chút chậm trễ nào;
Nhưng những điều này đều không thể phủ nhận quá khứ, những năm tháng lúc
hai người gặp nhau ở cấp cơ sở, quen biết rồi cùng nhau trở thành đồng đội.
Không diễn xuất, không làm nền, không bố trí sẵn mà chỉ có cảm xúc đơn thuần
nhất được thể hiện.
Đại tế tự cười nói: “Ôi, Người Cầm Roi của Trật Tự chúng ta sao lại khóc sướt
mướt đấy.”
“Đại tế tự, ngài sao vậy?”
“Vì nhìn thấy một vài thứ không nên thấy, trả giá một chút, không sao, đã đang
khôi phục.”
“Đại tế tự, ngài phải chú ý đến cơ thể của mình, ngài không thể giày vò bản
thân mình như thế này.”
“Được rồi, đứng lên đi, lau nước mắt một chút, ngươi không cần khóc than
chuyện này cho ta nghe.”
Đại tế tự mở bàn tay ra, một nhúm sợi tơ màu vàng kim hiện ra vòng quanh
nhau trong lòng bàn tay, sau đó Đại tế tự lại cực kỳ tùy ý mà kéo đứt bọn nó,
không cho bọn nó cơ hội ngưng tụ thành hình.
“Cơ thể ngươi không tốt, lại bị công việc trì hoãn quá nhiều, chắc là sẽ không
có cơ hội ngưng tụ mảnh vỡ Thần cách, cho nên, tuổi thọ của ta sẽ dài hơn
ngươi mấy trăm năm, không cần khóc than cho ta, chắc chắn ngày sau ta sẽ đến
dự tang lễ của ngươi.”
Cảm xúc của Verden lập tức bị lời này của Đại tế tự làm cho có chút không ăn
khớp, chỉ có thể đứng người lên, cảm thán nói:
“Ngài bị công việc trì hoãn nhiều hơn ta, nhưng thiên phú của ngài thật sự là để
cho ta phải ngước nhìn.”
Đây là lần thứ nhất Verden được Đại tế tự thông báo về cảnh giới của mình, có
nghĩa rằng trong khoảng thời gian gần đây thì mình có biểu hiện tốt, thành tích
bài tập ưu tú …
Đạt được sự phản hồi tích cực.
Norton lắc đầu lơ đễnh nói: “Ta chỉ là may mắn mà thôi, đây là phúc phận từ
thân phận người thừa kế Tiranus, việc tu hành với ta mà nói vốn cũng không
phải là vấn đề gì.”
Verden chỉ cảm thấy câu nói này rất quen tai, không hổ đều cùng là “Thần tử”.
Đại tế tự tiếp tục nói: “Cho nên, ta cực kỳ kính trọng cái vị ngưng tụ ra ba mảnh
vỡ Thần cách kia.”
Verden rõ ràng, đại tế tự đang chỉ vị “Inmerais” kia.
“Chỉ xuất thân từ một thế gia Thẩm phán quan bình thường, không có gia thế
quá đặc thù, cũng không có huyết thống mạnh mẽ để kế thừa, càng không phải
là Thần tử hay người thừa kế của ai khác, không có bất cứ đường tắt gì để có thể
đi, lại cứ thế mà đi đến một bước kia, chuyện này mới thật sự không tầm
thường.
Nếu như hắn muốn rời khỏi Thần Giáo thì có thể xây dựng một hệ thống tín
ngưỡng gia tộc hùng mạnh, tự mình làm Thủy tổ.
Đương nhiên, nếu như hắn không từ chối Cánh Cổng Trật Tự, tiến vào Thần
Điện, địa vị trong Thần Điện cũng đều sẽ vô cùng siêu nhiên.
Cũng chính là trong thời đại Chư Thần không hiện thế dẫn đến thế giới này bị
đè nén quá lâu, không chỉ trình độ kỹ thuật của các Thần Giáo trên mọi phương
diện đều hạ xuống, một ít quy tắc khác cũng xuất hiện sự áp chế để cho việc
ngưng tụ mảnh vỡ Thần cách trở nên khó khăn hơn nhiều so với kỷ nguyên
trước và nửa trước của kỷ nguyên này;
A, nếu đặt hắn trong kỷ nguyên trước thì thật sự hắn có khả năng đạt đến địa vị
Thần chi nhánh của Thần Giáo ta.”
Verden không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt, hắn biết một chút về
sự kiện cấm kỵ ở thành phố La Giai, nhưng kiểu cứ hở một chút là dùng hoàn
cảnh của kỷ nguyên trước để so sánh với kỷ nguyên này thật sự chỉ có Đại tế tự
mới có tư cách làm vậy.
Thần chi nhánh sao, cái vị Inmerais kia khủng bố như vậy sao?
Liên tưởng đến sự bối trí đặc thù của Đại tế tự cho chuyện này, Verden cảm thấy
hẳn là mình phải hỏi ra thêm một chút tin tức từ chỗ của đại Norton, như vậy thì
mới thuận tiện để cho sau này tiểu Norton chuẩn bị trước khi chấp hành cái
nhiệm vụ này.
“Đại tế tự, thế nhưng thái độ của bên phía Thần Điện đối với hắn là cực kỳ cực
đoan.”
“Càng là những kẻ càng mạnh, hắn càng đi ngược với Trật Tự, thì càng có thể
gây ra hậu quả càng nghiêm trọng, dù sao thì hắn cũng từng không chút nào tiếc
rẻ mà tự kích nổ một mảnh vỡ Thần cách ở Thần Điện, nếu đổi lại là ngươi thì
cũng sẽ không cho phép có một thuộc hạ cấp tiến không chịu sự kiểm soát như
thế này.”
Verden rất tán thành mà gật đầu, trong lòng lại nói: Không, ta đã quen rồi.
“Đại tế tự, ngài tính xử lý vị Inmerais này như thế nào?”
“Ta vẫn chưa nghĩ kỹ về chuyện này.”
Verden đã rõ, bây giờ còn chưa thích hợp để nói với mình.
“Verden.”
“Có thuộc hạ.”
“Đi làm thay ta một chuyện, ta chỉ có thể giao phó chuyện này cho ngươi.”
“Xin ngài ra ý chỉ.”
“Áp dụng phương thức giám sát toàn diện để theo dõi tất cả Thần tử và dòng
dõi, người cung phụng tượng thần của các vị “Đại nhân” cùng với đồng nghiệp,
học sinh của bọn hắn.”
Verden cảm thấy kinh hãi, nhưng vẫn lập tức lên tiếng nói:
“Cẩn tuân pháp chỉ.”
Sau khi dặn dò xong những việc này, Norton nhắm mắt lại, vẻ mặt trở nên có
chút tiêu điều, hắn có vẻ đang rất mỏi mệt.
Verden đang do dự có nên cáo lui hay không, nhưng Đại tế tự còn không giơ tay
ra hiệu.
Sau một lát, Norton phát ra một tiếng cảm khái khoan thai:
“Verden, ngươi nói, chúng ta còn có thể tin tưởng ai.”
“Đại tế tự …”
“Con đường này, quá khó đi, cũng quá cô độc, đi đến cuối cùng sẽ phát hiện bạn
bè, người thân bên cạnh mình sẽ càng ngày càng ít.”
Verden vô thức cho rằng Đại tế tự là đang bồi hồi quá khứ, đúng vậy, mặc dù
trong tiến trình vươn lên càng không ngừng thu nạp những thành viên khác vào,
nhưng thành viên của cái tổ chức ban đầu kia bây giờ không còn thừa lại hơn
một phần tư.
“Việc ta có thể làm đó là duy trì cục diện này không đến mức sụp đổ trong tay
ta, muốn làm nhiều hơn thì ta có lòng mà không có sức.”
Verden nhẹ gật đầu, đối mặt với sự phiền muộn của đại Norton, lúc này hắn
nghĩ đến tiểu Norton.
Verden mở miệng nói: “Đại tế tự, ngài không cần phải tự tạo áp lực quá lớn cho
bản thân, Trật Tự Thần Giáo chúng ta thờ phụng là mỗi thế hệ đều có sứ mệnh
của riêng mình, chúng ta phải tin tưởng vào năng lực và trí tuệ của hậu bối.”
“Chậc chậc …”
Đại tế tự có chút ngoài ý muốn, lại có chút vui mừng, hắn cười nói:
“Kết quả vẫn là ngươi hiểu ta nhất.”