tên tàn dư Ánh Sáng, không có ngài Bộ trưởng của chúng ta che chở, ta không
sợ chết, nhưng không muốn chết quá uất ức."
"Chúng ta, vẫn giống như trước đây đi."
"Được."
Karen chưa hề nói đến đền bù và cảm tạ, Neo cũng không cần những thứ này.
Ở trong hang động, Karen chủ động kích thích cơn nghiện đói để đi cứu hắn,
hắn cũng nguyện ý hi sinh thân phận của mình để giúp đỡ Karen.
Giữa hai người, đã sớm không cần những quá trình đặc biệt này để biểu hiện gì.
Đến lúc cần, lấy mạng ra cược là được rồi.
"Ta nói này, cậu cứ đẩy từ từ như vậy không cảm thấy mệt mỏi à?"
"Không mệt."
"Nhưng ta cảm thấy mệt, ngồi xe lăn cậu đẩy còn không nhanh bằng tự ta lăn
bánh xe."
"Cũng không có gì mà cần phải vội."
"Này, có phải cậu gặp chuyện gì rồi không?"
"Chờ vào nhà rồi nói."
"Vậy thì cậu nhanh lên một chút đi, dùng một cái thuật bay lên cũng được mà?"
"Trong cơ thể ta không còn năng lượng linh tính."
"Bị thương rồi sao?"
"Không có."
Neo nghe nói như thế, lập tức bắt lấy cánh tay Karen, mặc dù cách một lớp băng
vải, nhưng hắn vẫn có thể tiến hành thăm dò.
"Trời ạ, trống rỗng, cậu mới vừa mượn một con rối từ chỗ Lemar để dùng đấy
à?"
"Không phải, nhưng cơ thể đúng là mới."
"Cơ thể trước, cũng bị mất?"
"Ừm."
"Phụt, hahaha …" Neo cười ra tiếng, "Mẹ nó, ta thật không nghĩ tới có một
ngày tiệm tạp hóa thế mà cũng có thể đóng cửa.”
"Đúng vậy, cũng bị mất."
"Đối với cậu mà nói cũng không tính là gì, kiếm lại về là được." Neo bỗng
nhiên mở to hai mắt nhìn, hắn lập tức hồi tưởng lại phương thức mà Karen bắt
đầu trước đây, lập tức gầm nhẹ nói: "Mẹ! Ta thật sự rất ghen ty đấy!"
"Ừm?"
"Karen, vì cái gì cậu không chết ở bên trong đi?"
"Thật có lỗi, để ngài thất vọng rồi."
Neo thở dài, nói: "Mẹ nó, vậy cậu lại đi thêm một lần thì kinh khủng cỡ nào, cái
này không công bằng, cái này thật quá không công bằng, thuộc tính thiên tài
vốn là sự kỳ thị đối với người bình thường, bây giờ thì hay ta, thiên tài còn có
thể thi lại một đề thi hai lần."
"Quay về lối cũ, có cái gì mà hâm mộ."
"Đúng vậy, có cái gì mà hâm mộ, ta nói, cậu có thể chân thành một chút hay
không, ta nghĩ, bây giờ trong lòng cậu đã đang tính toán làm sao tiến hành
Thanh Tẩy để trở thành thần bộc có phải không"
"Vẫn khá ổn, phải chuẩn bị nhiều thêm một chút, ta dự định về trang viên Ellen
để Thanh Tẩy thành thần bộc, dù sao thì lần trước cũng tiến hành ở đó,”
"Bây giờ nguồn cung thánh thủy trên thị trường đang khá là khan hiếm phải
không? Nhưng mà ta có thể dạy cậu một biện pháp, có thể tiết kiệm phiền
phức."
"Ngài nói."
"Lấy thân phận của cậu bây giờ, tìm đến Không Gian Phong Ấn mượn một món
Thần khí ra, lấy danh nghĩa là chữa thương, cậu bây giờ thật sự là một ngôi sao
chính trị mới, làm chuyện này không khó. Tìm một món Thần khí có thể chế tạo
thánh thủy hoặc là thánh quang, lợi dụng nó, để phụ trợ cho cậu, dù sao thì cậu
cũng có cái cô bé Thần khi có thể giúp cậu lừa gạt khí linh."
"Chuyện này quá nguy hiểm, để ta hỏi Loya một chút đi." Karen bỗng nhiên
nghĩ đến đàn hạc của Nữ Thần Mills, mặc dù Nữ Thần Mills là Thần Kỹ Nữ,
nhưng bản thân thật ra là cực kì thuần khiết, cái đàn hạc kia lần này còn có thể
cung cấp phòng hộ cho người tình nguyện trong nhiệm vụ cho nên cung cấp
thánh thủy, là chuyện quá đơn giản.
Đến lúc đó, chó nhà mình, cũng có thể cùng vui mừng một chút.
Đẩy xe lăn đi đến trước cửa, không đợi Karen đưa tay đi vặn chốt, cửa đã được
mở ra từ bên trong.
Một cái mặt chó quen thuộc lại nịnh nọt xuất hiện, sau khi mở cửa, chủ động
chạy đến một bên chân của Karen mà bắt đầu cọ xát.
Karen đưa tay, sờ lên cái đầu trọc của nó.
Neo ngồi trên xe lăn nói: "Sao ta có cảm giác, ngài Ranedal của chúng ta, thái
độ đối với cậu tốt hơn?"
Kevin trừng mắt liếc Neo.
"Gâu!" (luôn luôn như thế!)
Karen đẩy xe lăn của Neo vào phòng, đóng cửa lại, khóa trái.
Ở chỗ này, không ai dám cạy cửa, trừ phi muốn tiến đánh tổng bộ Đòn Roi Kỷ
Luật.
Neo chuẩn bị xé rách băng vải trên người, Karen nói: "Ngài ngồi xuống, để ta
giúp ngài."
"Đừng, không cần, chúng ta không cần kiểu cách như vậy."
Nói xong, Neo bắt đầu xé rách "Ào ào", máu tươi bắn tung tóe.
Kevin lập tức rời xa, sợ bộ lông màu vàng óng của mình bị dính bẩn.
Karen thì đứng tại chỗ, mặc cho dòng máu vẩy tung tóe vào trên quần áo mình.
Bởi vì năng lực tự lành của Neo quá mức kinh khủng, cho nên quá nhẹ nhàng
thì sẽ không xé rách được, xé càng chậm thậm chí càng đau hơn.
Trong buồng, Connor nghe được tiếng động đi ra, trong ngực ôm Pall.
Karen không chơi trò chơi giải đố gì, chủ động mở mặt nạ ra.
Connor cười.
Pall nằm trong ngực Connor còn đang ngủ say, chắc là uống rượu, trên đầu của
cô mang theo một bông hoa màu trắng nhỏ.
Kevin nhìn thấy, lúc này "Gâu gâu gâu."
Connor cúi đầu, lấy hoa trắng nhỏ xuống, nói: "Ta nhìn thấy bên ngoài có rất
nhiều hoa trắng, nên hái một ít về.”
Lúc này, Pall cuối cùng khoan thai tỉnh lại, cô hơi nghi ngờ một chút mà nhìn về
phía Karen, trừng mắt nhìn, sau đó nhướng mày, lập tức bất mãn nói: "Lại nằm
mơ rồi, meo."
Karen đi qua, đón lấy Pall từ trong ngực Connor.
Tư thế quen thuộc, vị trí quen thuộc, Pall bắt đầu mở rộng bàn chân của mình,
đồng thời mặt mèo cọ xát vào lồng ngực Karen, cái đuôi càng là nhẹ nhàng hất
lên, nhanh chóng tìm được ngón tay Karen mà quấn quanh.
Sau đó, nó bỗng nhiên ngẩng đầu, ngẩng đầu, nhìn về phía Karen.
"Cậu trở về rồi, meo!"
"Ừm, ta trở về."
Pall bĩu môi, nhảy xuống từ trên người Karen: "Connor, tới, đi theo giúp ta tắm
rửa, trên người ta đều là mùi rượu, đây không phải lễ nghi đón khách."
Connor nhíu mày, hỏi: "Hắn trở về hẳn là chuyện vui, vì cái gì ngươi muốn tra
tấn ta?"
Mặc dù rất bất mãn, nhưng Connor vẫn đi theo Pall vào phòng tắm, sau khi
đóng cửa lại về, Connor xoay người, trông thấy Pall ngồi bên cạnh bồn tắm,
nước mắt như chuỗi trân châu đứt dây, từng viên từng viên rơi xuống.
"Ngươi khóc."
"Không, là hơi nước."
"Thế nhưng mà ta còn chưa có mở nước."
"Vậy đừng mở, ngậm miệng trước đi."
Connor ngồi xổm xuống, nhìn xem Pall: "Vì cái gì tâm tình của ngươi dập dờn
lớn như vậy chứ?"