Sau khi xong, Karen và Muri cũng đều ngồi xuống lần nữa. Có ba tên thần quan
riêng biệt đi đến trước mặt của Karen và Muri, mỗi người bưng một cái khay.
Thứ đồ trên khay trước mặt Muri, là một cái lông sư tử màu vàng, rất cứng
chắc, giống như là một cái phi tiêu.
Trước mặt Karen thì là một mảnh vảy rắn.
Lông sư tử và vảy rắn đều được đặt ở một la bàn, khi thần quan ở bên cạnh bắt
đầu ngâm xướng, không ngừng có ánh sáng truyền vào trong la bàn.
Cuối cùng, có một tên thần quan đi đến sau lưng Karen va Muri, trước tiên nói
xin lỗi với bọn họ, sau đó đè vai của họ xuống.
Vảy rắn được cầm lấy, dán lên trên bả vai mình, lúc này Karen cảm giác được
một cảm giác đau nhói dữ dội đánh tới, vảy rắn giống như là một miếng da thịt
mục nát, cuối cùng xông vào trong cơ thể của mình.
Trong chốc lát, một luồng khí lạnh lẽo đánh tới, Karen vô ý thức mà rùng cả
người.
Cái mảnh vảy rắn này, quanh nó được bảo phủ bởi một tầng trận pháp, nó chỉ là
"Ở nhờ" trong cơ thể mình cũng không phải dung nhập vào trong. Chờ đến khi
Fornites cảm ứng được mình, vảy rắn trong cơ thể sẽ nổ tung, trước hết sẽ suy
yếu và áp chế linh hồn của mình để dẫn đường cho Fornites nhập vào, chẳng
khác gì là mình mời một tên nội gián vào trong.
Sau khi vượt qua cảm giác khó chịu lúc đầu, Karen dần dần thích ứng.
Lại quay đầu, nhìn về phía Muri đang bị một cái sợi lông đâm vào trên bắp đùi;
Karen đột nhiên cảm giác được mình vẫn còn có chút may mắn. Sau khi gắn tín
vật lên người xong, Grovin bưng hai ly rượu lên, đưa cho Muri và Karen, những
đội viên khác cũng đều được người phục vụ đưa rượu tới.
Grovin giơ ly rượu lên, mở miệng nói ∶ "Ta hi vọng các ngươi đều có thể hoàn
thành nhiệm vụ, an toàn trở về, ý của ta là, tất cả mọi người các ngươi; bởi vì,
tương lai của thần giáo, cần các ngươi!
• • • • • • • •
Sau khi kết thúc nghi thức thì Karen cũng không trở lại trong khoang thuyền,
mà là một mình đi đến bên trên boong thuyền, đêm đã khuya, làn sương bắt đầu
xuất hiện từng chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ là từng bóng người.
Bọn chúng giống như là như u linh, không biết mệt mỏi mà chuyển động trong
làn sương.
Cảnh tượng này đối với người bình thường thì rất kinh khủng, nhưng ở trong
mắt của những thần quan, chỉ cần là vô hại, thì không đáng để sợ.
"Ha ha."
Karen quay đầu lại, trông thấy Muri đứng ở sau lưng mình.
"Đang cảm thấy lạc lối sao?" Muri hỏi.
"A." Karen cười, tên này thế mà muốn tới an ủi mình.
Muri tiếp tục nói: “Đang cảm thấy tương lại của chúng ta giống như những
bóng người nhỏ bé này, mơ hồ không thấy đường về sao?”
"Ai." Karen thở dài, "Cậu có thể thoải mái nói ra cảm nhận của mình, không
cần lấy ta để làm cớ.
Muri cắn răng, thấp giọng, nói, "Tôi vốn cho rằng sự cố gắng của tôi có thể để
cho ông nội coi trọng tôi, tôi vốn cho rằng cố gắng của tôi cuối cùng có thể để
cho Thần Trật Tự vĩ đại cảm nhận được, cho ngài ấy biết rằng ngài ấy có một vị
tín đồ thành kính như vậy.
Tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì ông nội của mình, vì Thần Trật Tự vĩ đại,
tôi chỉ hi vọng bọn họ có thể nhớ kỹ, ông ấy có một đứa cháu trai tên là Muri,
mà ngài ấy, có một tín đồ tên là Muri như tôi.
Tôi thật sự cũng không nghĩ tới, kết cục cuối cùng của tôi rất có thể sẽ trở thành
một vật chứa, bị xóa đi tên gọi, bị xóa đi linh hồn, bị xóa đi sự tồn tại, trở thành
hóa thân của một người khác.
Anh có biết không, tối hôm qua tôi trong giấc mộng, mơ thấy khi gặp những
thành viên trong tiểu đội, tất cả bọn họ đều gọi tôi là "Gaitanbert".”
Karen trêu chọc nói: "Không có thêm chữ ngài vào đằng trước sao? Thật sự là
quá bất kính!"
Muri bị câu nói này của Karen làm cho vừa tức vừa cười, cảm xúc lưng chừng:
"Mẹ nó, tâm tình của anh thật là tốt."
"Ha ha ha." Karen cười, giang hai tay ra, "Bởi vì, ta đã chuẩn bị xong, nghênh
đón ngài Fornites vĩ đại nhập vào trong người ta."
"Thật sao?”
"Có thể được ngài Fornites vĩ đại mượn dùng cơ thể của ta, là vinh hạnh của ta,
hi vọng ngài Fornites có thể cảm thấy hài lòng đối với cơ thể này của ta.
"Thuốc lá, anh còn nữa không?"
"Còn."
Karen đưa gói thuốc và bật lửa qua cho Muri. Muri nhận lấy, cắn một điếu vào
trong miệng mình, sau đó đưa cho Karen một điếu.
"Ta cai rồi."
"Hút với tôi một điếu thôi?"
"Không cần thiết đâu nhỉ?"
"Thật đấy, van cầu anh, anh có biết không, khi tôi biết được anh đã đổi chỗ với
đội viên của mình, tôi cảm thấy rất vui đấy."
"Ta đã làm việc gì đặc tội với cậu rồi sao?"
"Không có, bởi vì tôi cảm thấy có thể cùng anh đối mặt tình huống như thế này,
tôi cảm thấy rất vinh hạnh."
"Là do tâm lý cảm thấy cân bằng sao?"
Karen đưa tay nhận lấy điếu thuốc lá kia, cắn vào trong miệng, Muri dùng bật
lửa giúp châm thuốc giúp Karen.
"Xem là như thế đi, cân bằng, bởi vì tôi thừa nhận, anh tài giỏi hơn tôi, nhưng
anh đều phải đối mặt tình huống như vậy, trong lòng tôi có thể bớt đi một chút
cảm giác không cam tâm. Đáng tiếc, anh có nhiều hơn tôi một bước quy trình,
nếu như mục tiêu được lựa chọn ban đầu là đội viên của tôi...
"Cậu cũng sẽ tranh giành giống như ta?"
"Tôi sẽ an ủi hắn rằng Thần Trật Tự sẽ dõi theo bước chân của hắn."
"Ha ha."
Hai người đàn ông mỗi người một điếu thuốc, dựa vào lan can, mặt biển sau
lưng, là từng chiếc thuyền u linh nhỏ lặng lẽ chuyển động không mục đích, bên
trong làn sương mù giống như có khúc hát ca dao đang truyền ra.
Muri mở miệng nói ∶ "Chúng ta có thể duy trì tỉ lệ sống sót, chỉ có mười lăm
phần trăm, đó vẫn là suy đoán theo cách nhìn lạc quan nhất."
"A, phải không?"
"Đây là kết quả trong trạng thái tốt nhất, trên thực tế sau khi chúng ta tiến vào
trong Cánh Cổng Luân Hồi, thân là đội trưởng, làm sao có thể giữ được trạng
thái tốt nhất."
"Ừm, đúng thế."
Muri gạt tàn thuốc vào trong mặt biển, sau đó đưa tay lấy ra hai viên thuốc màu
tím nhỏ chừng hạt đậu.
Đây là thuốc linh hồn mà ông nội tôi đưa cho, là do ngài Đại Tế Tự Rasma tiền
nhiệm ban cho ông ấy. Bởi vì ông nội tôi từng bị tổn thương linh hồn, nhưng mà
ông ấy vẫn không sử dụng tới, hiện tại, cũng chỉ có hai viên.
Sau khi ăn vào thì có thể tạo ra một màn chắn bảo vệ cho linh hồn, trợ giúp
chúng ta ngăn cản sự đồng hóa của linh hồn hai vị kia, ừm, trên lý thuyết thì ăn
một viên có thể tăng tỉ lệ sống sót lên mười phần trăm."
"Vậy thì cả hai viên thì sao?"
"Hiệu quả sẽ tốt hơn, tỉ lệ sống sót còn có thể gia tăng.”
Nói xong, Muri bỏ một viên thuốc vào trong túi áo của Karen, bàn tay còn tại
vỗ vỗ lên túi của mình.
Karen đưa tay lấy viên thuốc màu tím này ra ra, đặt ở trước mặt mà quan sát,
hỏi ∶ "Thứ này chắc hẳn là rất đáng giá nhỉ?"
"Đương nhiên, nhưng mà anh hỏi việc này làm cái gì?"
"Bao nhiêu phiếu điểm, cho một giá hữu nghĩ đi, ta mua lại hết, có thể để cho ta
kiếm chút đỉnh ở chợ đen là được rồi."
Muri nghĩ là Karen đang nói đùa, trực tiếp đi xuống khoang thuyền, đưa lưng về
phía Karen khoát tay áo, nói ∶
"Không bán, đây là để mua mạng của anh.”
Karen nắm viên thuốc này trong tay, anh mắt nhìn xem bóng lưng từ từ đi xa
của Muri, lẩm bẩm nói ∶
"A, đây mới là tiền để mua mạng của cậu."