túc xá, đi tới tầng thứ năm, lúc đi qua hành lang, kế tiếp phòng 512 là phòng
516, không thấy phòng 514.
“Chính là chỗ này.” Sidrod bắt đầu lấy túi ra.
Karen cẩn thận cảm giác một chút, nói: “Trận pháp hệ không gian thật tinh
xảo.”
“Ta từng nhớ cậu đã nói mình không có hứng thú đối với trận pháp.”
“Hiểu một chút về kiến thức cơ sở.”
“Ha ha, chìa khoá đây, cậu mở cửa ra đây.” Sidrod đưa cho Karen một chiếc
chìa khoá đã rỉ sét.
Karen tiếp nhận chìa khoá, trước tiên cắm vào cửa phòng 512, tiếp đó lại cắm
vào cửa phòng 516, cuối cùng nhắm mắt lại, quay người, ở trước mặt anh lại
xuất hiện một cánh cửa khác, lỗ khóa của cánh cửa này giống như là chủ động
hút chiếc chìa khoá này vào.
“Răng rắc!”
Cửa được mở ra.
Karen mở mắt ra, nhìn về phía Sidrod.
“Cậu đã từng gặp trận pháp tương tự à?”
“Từng nhìn thấy ví dụ từ trên sách.”
“Vậy thì cũng không còn gì thú vị, tương đương với việc biết trước đáp án, đã
mất quá trình khi đi tìm kiếm bí mật.”
“Ngài nói rất đúng.”
“Đi, chúng ta đi vào đi.”
Đi vào cửa phòng, bên trong ký túc xá cũng không phải phủ đầy mạng nhện và
tro bụi, đương nhiên, cũng không phải là vô cùng sạch sẽ, tóm lại, nó cho người
ta một loại cảm giác tựa như vẫn có người đang sống ở đây.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là trên phương diện sắc điệu, từ sáng rõ biến
thành màu xám trắng.
Trong phòng có bốn cái giường, giường ngủ nằm phía trên, dưới giường là bàn
đọc sách của mỗi người. Bên ngoài có một cái ban công kiểu mở, bên trong còn
có một cái phòng tắm chung.
“Đây là bàn đọc sách của Protaras.” Sidrod nói.
Karen nhìn sang, trên bàn sách có để sách vở và văn phòng phẩm, rất sạch sẽ và
cũng rất có trật tự.
“Đây là bàn đọc sách của vị Trưởng Lão Thần Điện kia, bây giờ vị ấy cũng
không còn, dù sao đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng rất lâu sau khi ba
người kia đều đã mất, từng trở về thăm nơi này, ta đã từng nói với cậu, ta tra
được ghi chép khi vị Trưởng Lão ấy đến thăm.
Dựa theo tuổi tác mà suy tính, vào thời điểm đó, vị ấy là cũng sắp bước vào
phần cuối trong tuổi thọ dài đằng đẵng của Trưởng Lão Thần Điện, trước khi
chết, muốn nhìn lại một chút hồi ức về cố nhân.
A, vị ấy tên là Ukonga.”
Bàn đọc sách thời còn học sinh của vị Trưởng Lão Thần Điện này, trông có vẻ
khá lộn xộn, phía trên để rất nhiều quyển tiểu thuyết, sách giáo khoa rơi xuống
phía dưới gầm, trên vách tường bàn đọc sách còn dán không ít bức tranh thiếu
nữ, hơn nữa không phải là cùng một cô nữ sinh.
Cái bàn đọc sách này, lập tức để cho người ta liên tưởng đến hình tượng lãng tử
tình trường, xem ra, vị Trưởng Lão Thần Điện kia lúc tuổi còn trẻ, cũng là
người có chuyện xưa.
“Đây là bàn đọc sách của De Carloster, cậu đã từng nghe đến cái tên này chưa?”
“De Carloster...... Một nhà mạo hiểm?”
Tên của ông ta từng xuất hiện rất nhiều lần trong quyển “Bút ký về Thế giới”
mà ông Hoven đưa cho mình, đó là bởi vì đó là một nhà thám hiểm vĩ đại đã
từng khám phá những nơi “cửu tử nhất sinh”, ông ta không chỉ thám hiểm thành
công mà còn viết ra “Bút ký thám hiểm” sau mỗi lần trở ra ngoài, không che
giấu, hoàn toàn lưu thông một cách công khai.
Về sau có một Thần Giáo chuyên môn mời ông ta đến để thám hiểm bí cảnh bị
thất lạc của Thần Giáo mình, ai bảo người trong giáo đi vào thì chết hết, nhưng
ông ta lại luôn có thể còn sống mà đi ra ngoài đây?
Trong miệng Pall thường xuyên nhắc đến lấy cái tên này, bởi vì ông ta tất nhiên
là thần tượng trong mắt quần thể các nhà thám hiểm.
“Đúng vậy, ông ta là tín đồ của Vực Thẳm Thần Giáo, trước kia cũng là học
sinh trao đổi ở đây, ở trong cái túc xá này, nghe nói nguyên nhân mà ông ta có
thể vượt qua nhiều lần hiểm nguy mà không chết là do ông ta thu phục được
một Thiên sứ thuần khiết và một Thiên Sứ lạc lối.”
Trên bàn đọc sách của De Carloster, sách vở cũng không nhiều, nhưng mà có rất
nhiều quần áo, bao gồm cả quần đùi, có thể thấy được, đây là một người hào
phóng, không câu nệ tiểu tiết.
Karen cảm khái nói: “Người ở trong căn phòng ký túc xá này, đều không phải là
người bình thường.”
Căn phòng bốn người, một Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo, một Giáo Hoàng Ánh
Sáng Thần Giáo, một Trưởng Lão Thần Điện, một đại thám hiểm gia, toàn là
đỉnh cao của nghề nghiệp.
Sidrod cười nói: “Cũng không nên nhìn vào kết quả mà đánh giá điều kiện khi
đó, thật ra thì lúc đó khi chia phòng, có thể tự mình chọn lựa bạn cùng phòng,
bọn họ là công nhận lẫn nhau là bạn cùng phòng.”
“Như vậy, quan hệ của bọn họ năm xưa rất khá?”
“Đúng vậy, có thể thấy được từ trong bút ký, quan hệ của họ rất tốt.
Trong “buổi hội đàm” buổi tối sau khi ký túc xá đã tắt điện, Okonga sẽ khoe
khoang mình quen thêm bạn gái mới, còn truyền thụ cho những người còn lại
phương pháp tán gái;
De Carloster sẽ nhờ những người khác giúp mình phân tích phá giải trận pháp
trong phòng thí nghiệm của vị giáo sư nào đó, nhất là của khoa nông nghiệp,
ông ta ưa thích đến đó trộm lấy những sản phẩm như các loại hoa quả mới và
thịt các của loại yêu thú nhỏ tươi non, nếm thử “Luận văn tốt nghiệp” của các
học sinh kia.
Protaras thích cùng thảo luận chính trị với Giáo Hoàng Điên.
Trong bút ký của Giáo Hoàng Điên có ghi lại rằng, bọn họ thường xuyên sẽ trò
chuyện rồi ầm ĩ với nhau, tiếp đó sáng ngày thứ hai lại cùng nhau đến nhà ăn
dùng bữa sáng.”
“Đây chính là bàn đọc sách của Giáo Hoàng Điên sao?”
Karen chỉ vào cái bàn đọc sách cuối cùng mà hỏi, trên mặt bàn một nửa là sách
của Trật Tự, một nửa còn lại là sách của Ánh Sáng, chồng bút ký được chất lên
rất cao, hơn nữa còn có một ngọn nến, có lẽ là dùng để đốt trầm hương.
“Đúng vậy, không sai.” Sidrod đi tới, “Đây là bàn đọc sách của Giáo Hoàng
Điên, trong những năm ông ta du học tại Trật Tự đã sống trong căn phòng này,
hoàn thành sự chuyển biến tư tưởng của bản thân, thật sự rất đáng sợ, nếu như
không phải ông ta thật sự chìm đắm vào trong sự thấu hiểu Trật Tự, như vậy đối
thủ mà Thần Giáo chúng ta phải đối mặt vào thời đại đó, chính là một kẻ địch
vô cùng quen thuộc với chúng ta, ông ta còn hiểu giáo ta hơn cả phần lớn người
trong giáo.”
“Thưa thầy, ta rất tò mò về một chuyện.”
“Cậu cứ nói.”