có chết, cho nên "Thức tỉnh" mới vô hiệu.
Eisen tiên sinh hỏi: "Karen, bây giờ cháu có còn sống không?"
"Đương nhiên, cậu, cháu không phải là huyễn cảnh do ô nhiễm tạo ra, cũng
không phải là mẹ cháu trong cơn ác mộng."
"Tốt, vậy là tốt rồi, rất tốt, ha ha, rất tốt."
Karen nói cái gì, Eisen đều trực tiếp tin, ông ấy thậm chí không có chút hoài
nghi nào, bởi vì ông ấy đã nghe được kết quả mà mình muốn nghe, ngoại trừ kết
quả này ra thì những kết quả khác ông ấy đều không thể nào tiếp thu được.
Cho dù cảnh tượng trước mắt chỉ là một giấc mộng, ông ấy cũng sẽ cắm đầu mà
mơ tiếp, đừng ai nghĩ đến việc đánh thức mình.
Mà đứa cháu đang ở trước mặt mình này, cả người còn đang trần truồng.
Bất kể là huyễn cảnh hay vẫn là giấc mộng đều sẽ không xuất hiện cảnh tượng
không hài hòa như thế này, cảnh tượng không hợp bình thường ngược lại sẽ
càng chân thực hơn.
Karen cũng ý thức được mình không mặc quần áo, anh bò ra từ trong cái bãi ô
nhiễm kia, ngay cả cơ thể đều là vừa mới "Dệt" lại xong, làm sao có thể có quần
áo?
Mặt khác vừa rồi chỉ lo đi chú ý tình trạng của Eisen, cũng không có chú ý tới.
Nhưng mà cái này cũng không có gì mà quá lúng túng, giống như là lúc trước
khi thi hành nhiệm vụ, Fanny và Peia cực kỳ thích để trần trước mặt của mình,
trong hoàn cảnh đặc thù, còn ai sẽ để ý đến chút da thịt này.
Karen đứng người lên, đi đến trước thi thể của một nghiên cứu viên, thi thể này
đang đứng ở đó, còn đang nhẹ rung động, ở trên người hắn, Karen còn có thể
trông thấy như có một con bò sát đang bò qua.
Là ô nhiễm sao?
Chỉ có điều con bò sát này bây giờ trông có vẻ vô cùng uể oải, trên thực tế, bởi
vì Luther lúc trước cuốn lấy phần lớn ô nhiễm ở xung quanh để tiến vào cơ thể
của mình, trong phòng thí nghiệm này, nồng độ ô nhiễm ngược lại bị hạ thấp
xuống tới cực điểm, tất cả ô nhiễm còn lại đều tiến vào trạng thái giống như ngủ
đông.
Đây cũng là nguyên nhân Eisen có thể gắng gượng ở đây lâu như vậy mà vẫn
còn sống.
"Ca ngợi Trật Tự."
Sau khi Karen niệm lên một tiếng, thì cởi thần bào trên người thi thể này ra,
mặc ở trên người mình, bên trong thần bào có trận pháp tự làm sạch, có thể cam
đoan sạch sẽ, về phần những con bò sát nhỏ ở bên trên, khi quần áo bị Karen
mặc vào, bọn chúng vội vàng hấp tấp bò đi.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Karen lại trở lại vị trí mà mình "Bò" ra khi nãy, nhặt
đồ đạc của mình rơi trên đất lên, sau đó, quay trở lại trước mặt của Eisen.
Eisen mặc dù còn sống, lại có vẻ vô cùng suy yếu.
Karen bây giờ không có cách nào thi triển thuật pháp để dò xét, nhưng có bài
học lúc trước, trực tiếp hỏi:
"Cậu cảm giác cơ thể của mình bây giờ như thế nào?"
Eisen ngập ngừng bờ môi một chút, có chút xấu hổ, ánh mắt hơi có chút né
tránh, đáp lời:
"Ta … đói."
Karen bị cơn nghiện đói tra tấn lâu, trước đó không lâu lại vừa mới đối kháng
dữ dội với cơn nghiện đói, hiện tại lại được nghe câu trả lời này, tâm thần Karen
khó tránh khỏi có chút hoảng hốt;
Qua một hồi lâu anh mới phản ứng được, thì ra cậu mình là thật sự đói bụng.
Cho nên, Eisen bây giờ suy yếu, là bởi vì chưa ăn cơm?
"Karen, đồ ăn trong ba lô của ta, đã ăn hết, trước đó còn một chút, cũng đã ăn
xong."
Đoàn người tình nguyện khi xuống đây, mỗi người đều cõng thêm một chiếc ba
lô, bên trong chủ yếu là chứa vật liệu và đạo cụ, đồ ăn cũng có, nhưng cũng
không nhiều, nguyên nhân rất đơn giản, ai sẽ thích ngắm phong cảnh trong nơi
này mà dừng chân cắm trại?
Một là thành công rồi lập tức ra ngoài, hoặc là thất bại rồi chết ở bên trong, hiện
thực cũng không phải tiểu thuyết chủ nghĩa anh hùng, kỳ tích sở dĩ được gọi là
kỳ tích cũng là bởi vì thường ngày ngươi cũng sẽ không cân nhắc những khả
năng này vào trong đó.
Karen chính là cái ngoài ý muốn này, trên một mức độ nhất định, bởi vì nồng độ
ô nhiễm của nơi đây đã hạ xuống mức độ thấp nhất, Eisen có thể sống đến bây
giờ cũng là một việc ngoài ý muốn.
Nhưng mà đồ ăn không còn…ở nơi này không phải còn có thi thể sao?
Karen quay đầu nhìn về phía thi thể của những người tình nguyện đang nằm
dưới đất kia, và mấy trăm cái thi thể đang đứng lắc lư của các nghiên cứu viên.
Không cân nhắc đến tình huống ô nhiễm, cũng không phải là không thể ăn, nói
một cách khác đó là cũng đã sắp chết đói rồi, còn để ý cái gì ô nhiễm đây?
Cùng lắm thì trước lúc ăn tỏ ra lễ phép một chút, giọng như là lúc nãy mình
"Mượn quần áo" để mặc vậy, hô một tiếng "Ca ngợi Trật Tự" để thay thế "Ta sẽ
bắt đầu".
Dù sao thì thần quan đã chết đi cũng sẽ không trách gì, tất cả mọi người đều là
tín đồ Trật Tự mà, đương nhiên, cũng có thể lựa chọn nếm thử hương vị của
Nguyên lý một chút.
Thần Giáo cộng tác, không phân khác biệt.
Lúc đầu Neo ở dưới đáy biển, không phải cũng là nhờ ăn Philias nên mới còn
sống hay sao?
Chỉ có điều bây giờ xem ra, Philias càng có tính ô nhiễm hơn cả mấy thi thể ô
nhiễm ở đây.
Nhưng nói như thế nào đây, dù sao Eisen cũng là Eisen, ông ấy thường xuyên
dùng thân phận "Memphis" để tham dự hoạt động của tiểu đội Đòn Roi Kỷ
Luật, nhưng trên bản chất, ông ấy vẫn là một vị trận pháp sư nghiêng về nghiên
cứu khoa học hơn, Eisen không biết gì về thói quen làm việc của thành viên lâu
năm trong Đòn Roi Kỷ Luật.
Karen cũng không có phổ cập khoa học cho Eisen về cái gì là kỹ xảo cần thiết
để sinh tồn, mà là ánh mắt băn khoăn đi tới trước một cánh cửa, rút chốt cửa,
kéo cửa ra, bên trong là một cái nhà kho, một đống đồ ăn chất ở bên trong.
Mấy trăm người trong một phòng thí nghiệm, làm sao có thể không có nhà kho
để chứa thức ăn, Karen cầm lấy một ít xúc xích, bánh mì và hai bình rượu đỏ ở
trong.
Giá cả của chai rượu này, so với giá của chai rượu "Diễn viên gạo cội" trong tủ
lạnh trên chiếc xe Pens của mình còn cao hơn gấp mấy lần.
"Đãi ngộ của đám nhân viên nghiên cứu này thật tốt."
Nhìn xem Karen ôm đồ ăn thức uống đi về, con mắt của Eisen lúc này trừng
lớn.
Ngay sau đó, môi của ông ấy bắt đầu run rẩy, gương mặt vốn trắng bệnh không
còn chút máu vì đã kết sương, vậy mà đỏ lên vì xấu hổ.
Ông ta cảm thấy mình quả thực ngốc đến mức không tưởng, kém một chút nữa
là ngồi dựa lưng vào kho gạo mà chết đói!
"À, chỗ này, trong này, thế mà có nhiều đồ ăn như vậy, ta, ta không nghĩ tới, vẫn
là cháu lợi hại, Karen."