Trưởng khu từng tự nhủ, đêm nay muốn giúp mình hẹn người đến dự tiệc,
nhưng Karen cũng không nghĩ tới cô ta cũng về đại khu Dinger sớm như vậy,
mà lớp mà mình chọn đầu tiên, thầy giáo thế mà là ông nội của cô ta.
Sidrod hỏi: "Karen à, cậu thích ăn món ăn có hương vị thế nào? A, cậu là người
Wien đúng không, trong nhà còn có chút tương, có muốn ta làm cho cậu món ăn
mang hương vị đặc thù của Wien không?"
"Thưa thầy, để ta nấu đi."
"Vậy sao được, là ta mời cậu tới nhà ăn cơm, sao có thể để cậu nấu."
"Ta nấu, ngài ở bên cạnh giảng bài là được, ví như về vị Giáo Hoàng Điên kia."
"Có thể sao?"
"Dùng lao động đổi lấy tri thức, ta cảm mình rất có lời."
"A, đáng chết, Đòn Roi Kỷ Luật cướp đi một vị đại học giả trong tương lai."
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp cực kỳ phong phú, Karen vén tay áo lên, bắt
đầu nấu cơm, Sidrod đứng trong phòng bếp bắt đầu bài giảng.
Không có để Karen thất vọng, lời giảng của ông ấy khác biệt với ghi chép chính
sử, bởi vì lời dạo đầu của ông ấy là:
"Giáo Hoàng Điên lúc còn trẻ đã từng là học sinh trao đổi ở Trật Tự Thần Giáo,
trong hồ sơ lưu giữ của trường, còn có ảnh chụp tập thể, lúc ấy trong đám bạn
học cùng thời với ông ta còn có hai vị cực kì ưu tú.
Một vị trong đó, cậu có thể tìm thấy bức tượng của ngài ấy trong khuôn viên
trường, Protaras.
Trong gần ba nghìn năm này, khi so sánh các đời Đại tế tự với nhau, xét đến ba
vị trí đầu về sự cống hiến, ngài ấy tuyệt đối rất nổi danh."
Trong nhiệm kỳ của Đại tế tự Protaras, Trật Tự Thần Giáo giành được thắng lợi
trong cuộc đối kháng kéo dài với Ánh Sáng Thần Giáo, Ánh Sáng Thần Giáo
diệt vong, Trật Tự Thần Giáo trở thành Thần Giáo số một đương thời.
Tên của ngài ấy, đã định sẵn sẽ được ghi vào lịch sử Thần Giáo, đáng giá để tín
đồ Trật Tự các đời sau ghi nhớ.
Sidrod tiếp tục nói: "Một vị khác cũng tương đối nổi danh, sau này tiến vào Trật
Tự Thần Điện, trở thành Trưởng Lão Thần Điện, sau khi Protaras mất được hơn
300 năm, trong phòng hồ sơ của trường vẫn còn lưu giữ ghi chép mượn đọc tài
liệu của vị ấy."
Tuổi thọ của Trưởng Lão Thần Điện, phần lớn vào khoảng ba trăm đến bốn
trăm năm, dài hơn nhiều so với người bình thường.
Karen vừa trụng khổ qua vừa nói: "Cho nên, Giáo Hoàng Điên trước đây là do
Thần Giáo chúng ta sắp đặt sao?"
"Không không không, ta cũng không cho là như vậy, thời đại kia, Trật Tự và
Ánh Sáng đối kháng đã vô cùng gay gắt, toàn bộ giới Giáo hội hận đã hận
không thể chia làm hai phe để đối kháng, mặc dù Trật Tự và Ánh Sáng cũng
không trực tiếp khơi mào chiến tranh, nhưng chiến tranh giữa những người ủng
hộ ở sau lưng của song phương cũng chưa hề ngừng lại.
Nhưng sự giao lưu giữa Trật Tự và Ánh Sáng, cũng không hoàn toàn gián đoạn,
ngược lại bởi vì không khí khi đó, mà trở nên càng thêm sôi sục.
Học sinh trao đổi …
Đại tế tự Protaras của chúng ta năm đó cùng với vị Trưởng Lão Thần Điện kia,
cũng đã từng đến đại học của Ánh Sáng Thần Giáo để trao đổi, ha ha.
Mà lại,
Ta xem xét qua một văn kiện chưa được giải mã, cũng thông qua con đường của
mình mà có được một chút bài tập và văn chương của Giáo Hoàng Điên khi còn
học tập ở Trật Tự, ông ta là một người cực kì ưu tú, một người ưu tú đến nỗi để
người khác cảm thấy đáng sợ.
Cậu biết không, Karen, trong mắt những người nghiên cứu lịch sử như chúng ta
có một cái khuôn mẫu rõ ràng, loại người gì trong tương lai có thể đạt được
thành tựu to lớn, là có một cái khái niệm tưởng như mơ hồ nhưng lại rõ ràng.
Giáo Hoàng Điên, cho ta cảm giác như vậy.
Cho nên, cậu đừng có khờ dại cho rằng, Giáo Hoàng Điên năm đó là bị "ảnh
hưởng" hoặc là "Tẩy não", cho tới bây giờ thì ông ta đều không phải là gian tế
mà chúng ta đưa vào trong Ánh Sáng.
Thậm chí về sau, ông ta từng bước đi đến cương vị lãnh đạo quan trọng của
Ánh Sáng Thần Giáo và thời kỳ đảm nhiệm chức vị Giáo Hoàng kia, còn một
lần thay đổi xu hướng suy tàn của Ánh Sáng trong cuộc đối kháng với Trật Tự
chúng ta.
Về phần về sau, ông ta nổi điên …à? Cậu là đang nấu nướng bằng phương pháp
gì thế?"
Karen đậy nắp nồi lên, nói: "Lửa lớn để nước cạn một chút là được, ngài nói
tiếp."
"Điều ta nói là dựa theo nhận thức của ta, có thể sẽ có chút khác thường."
"Ta tuyệt đối công nhận tài năng của thầy."
"Mặc dù mọi người đều gọi ông ta là "Giáo Hoàng Điên", nhưng ta xưa nay
cũng không cho rằng ông ta là một người điên, ta cho rằng, ông ta là một thiên
tài… một thiên tài khiến người ta phải bồi hồi, để người ta tán thưởng, thậm chí
là để người ta cúng bái.
Ông ta vẫn luôn biết mình gánh vác trách nhiệm của Ánh Sáng, cho nên ông ta
biết rõ, mình nhất định phải thâm nhập hiểu rõ đối thủ tương lai của mình, cũng
chính là Trật Tự chúng ta.
Cho nên ông ta không chỉ có đọc thuộc lòng Giáo nghĩa của chúng ta, còn
nghiên cứu rất sâu.
Ta thậm chí suy đoán, vào niên đại đó thậm chí là niên đại này, ông ta là người
hiểu rõ nhất về Thần Giáo chúng ta.
Có thể vấn đề, xuất phát ở đây.
Ông ta quá thông minh, nghiên cứu cũng quá lợi hại, sau đó … ông ta càng hiểu
về chân lý của Trật Tự hơn phần lớn tín đồ của Trật Tự trên đời này."
Karen hé vừa hé nắp nồi vừa: "Cái này … thật là để cho người ta ngoài ý
muốn."
Là phe địch, vì đánh bại kẻ địch mà nghiên cứu đối phương, kết quả sau khi
nghiên cứu … chợt phát hiện chân lý.
"Karen, còn nhớ rõ lúc trong lớp học, ta có nói về sứ mệnh lịch sử không?"
"Nhớ kỹ."
"Giáo Hoàng Điên cho rằng, Thần Ánh Sáng không phải mất tích, cũng không
phải bị chủ ta giết chết, mà là Thần Ánh Sáng cho rằng mình đã không cách nào
gánh vác sứ mệnh lịch sử tiếp theo, vì nhường đường cho chủ ta, sáng tạo một
cái thế giới không có Thần, nên đã lựa chọn…tự sát.
Nghe hoang đường sao?
Chủ Thần nhà mình năm đó đưa ra lựa chọn như vậy, mà mình, vẫn còn đang
dẫn dắt Thần Giáo của mình đối kháng với Trật Tự.
Cho nên, ông ta leo trên Tháp Ánh Sáng, đứng trên đỉnh tháp, hô lên câu nói
kia:
"Ta không tin rằng trên đời này có Thần Ánh Sáng!
Thế nhân đều cho rằng,
Ông ta đã nổi điên nên mê muội,
Nhưng ta cảm thấy,
Ông ta là đang đau khổ trong sự tỉnh táo của mình."