Tiếng nước chảy vang lên làm nổi bật sự tĩnh mịch hoàn toàn.
Khác nhau ở chỗ lần này không phải ở trong mơ, mà là trong hiện thực.
Sâu trong linh hồn, Karen cởi ra tất cả sự trói buộc của cơn nghiện đói đồng
thời còn tiến hành cầm tù bản thân.
Có lẽ là hạnh phúc tới quá đột nhiên, ngay từ đầu cơn nghiện đói còn có chút lo
sợ bất an, giống như là một đứa bé nhát gan thấp thỏm không dám xuống
giường, chỉ có thể lấy chân để xuống mò mẫm.
Đánh cờ với hai đời Thần Trật Tự, nó đều chịu vận mệnh bi thảm bị trấn áp, bị
người trước xem như quà tặng mà gọi lại rồi ném cho đời thứ hai sau một kỷ
nguyên.
Nhưng cuối cùng, bản năng vẫn chiếm giữ sự chủ đạo, dù gì thì nó cũng là hóa
thân của bản năng.
Hồ nước sâu trong linh bắt đầu nổi lên gợn sóng, thời gian dần trôi qua, g biên
độ ợn sóng càng lúc càng lớn, bọt khí không ngừng xuất hiện, nước bùn trào lên
rồi bắt đầu tràn ra ngoài.
Mà Karen cũng dần dần bị nước bùn nơi bao phủ, từ dưới chân rồi không ngừng
lan tràn lên phía trên.
"Karen sao vậy meo?"
Trên bậc thang, Pall có chút nghi ngờ mà nhìn xem Karen đứng ở đó không
nhúc nhích.
"Gâu." Kevin tựa như nghĩ đến cái gì, bên trong đôi mắt chó đầu tiên là toát ra
vẻ kinh hãi, sau đó là bi thương.
"Cái gì?" Pall nghe rõ, "Sao có thể như thế?”
"Gâu."
"Cho dù cậu ấy là Đại tế tự Trật Tự, cho dù cậu ấy là Thần Trật Tự thì cũng
không nên được sắp xếp như thế này, cho dù đây là sự lựa chọn của cậu ấy."
Cuộc nói chuyện của một mèo một chó cũng sẽ không thay đổi được tiến trình
hiện tại.
Phía trước, Thần thể vĩ ngạn che trời của Karen yên tĩnh đứng sừng sững ở đó,
nhưng ánh mắt của anh lại dần trở nên mờ nhạt.
Màu đen nhánh giống như là nước mực bắt đầu bao trùm bốn phía.
Khí thế lạnh lẽo đạm bạc tuyệt đối đang dần hình thành.
Đây không phải lần thứ nhất Karen bị cơn nghiện đói khống chế, nhưng lần này,
anh đã thành Thần, nắm giữ quy tắc Trật Tự tối cao.
Một tượng Thần mới bắt đầu được ngưng tụ, nhưng lần này không phải là bộ
dáng trang nghiêm mà là vẻ tham lam lạnh lẽo.
Karen, bắt đầu từng bước một đi vào vùng Thần tính ô nhiểm đằng trước.
Bên cạnh anh xuất hiện một vòng xoáy đáng sợ, lượng lớn ô nhiễm Thần tính bị
hút vào trong rồi tràn vào cơ thể Karen.
Bên tai Karen xuất hiện những giọng nói.
Không phải lời cầu nguyện của tín đồ, mà là tiếng Chư Thần nỉ non.
Sâu trong linh hồn Karen trông thấy huyễn tượng của từng vị Thần linh bị lôi
kéo vào.
Có kẻ, quỳ rạp trên đất, khẩn cầu Karen;
Có kẻ, mờ mịt nhìn xung quanh, cực kỳ mê mang luống cuống;
Có kẻ, hung tàn gào thét, muốn tấn công;
Thế nhưng khi Xiềng Xích Trật Tự bám đầy vết rỉ sét được thả ra, tất cả bọn
hắn đều bị kéo đi, tiêu diệt, nghiền thành bột mịn.
Thần Trật Tự đời trước bố trí cả kỷ nguyên, để lại một bữa tiệc thịnh soạn, chờ
đợi người thừa kế của mình dùng bữa.
Karen, bây giờ đang ngồi yên thưởng thức một bàn ăn đầy thuốc độc nhưng
cũng ngon miệng này.
Khi quá trình nuốt chửng tiếp tục, khí thế của Karen bắt đầu nhanh chóng tăng
lên.
Tượng thần, cũng đang không ngừng mở rộng.
Dis học tập ở chỗ Vĩnh Hằng trong thời gian nửa năm, các Thần chí nhánh đời
trước cũng đều mang theo người truyền thừa của mình đi chiến đấu để truyền
đạt kinh nghiệm, nhưng chỉ có Thần Trật Tự lúc giáng lâm cũng không tranh
thủ khoảng thời gian có hạn kia để dạy bảo Karen gì về phương diện chiến đấu,
dù là hắn được công nhận là vị Thần hùng mạnh nhất của kỷ nguyên trước.
Bởi vì, không cần như thế.
Ưu thế sức mạnh tuyệt đối tùy ý đè nát mọi thứ có thể tượng tượng. Chất dinh
dưỡng của gần như tất cả Thần linh kỷ nguyên trước đủ để cung cấp và nuôi
dưỡng ra một thứ đáng sợ thật sự.
Ở trong mắt Karen vốn trông thấy một Thiên Đường hư vô trống rỗng, bây giờ
dần dần xuất hiện một cánh cổng, và cánh cổng này cũng không ngừng thực
chất hóa và càng lúc càng khổng lồ.
Đây không phải kết cục của Karen, nhưng sau khi Karen nuốt chửng càng ngày
càng nhiều Thần linh, cái tập hợp thể này của Karen đã có kết cục.
Mà động tĩnh của nơi này cũng làm cho thế giới này cảm nhận được sự kinh
ngạc, nhất là những bá chủ kỷ nguyên trở về kia đều cảm thấy nhịp tim mình
tăng nhanh.
"Đây là bá chủ của kỷ nguyên nào trở về?"
"Vì sao lại mang uy thế đáng sợ như thế? "
"Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai?"
"Không thể nào... Sẽ không."
" Thần Trật Tự đã chết, tân Thần vừa mới ngưng tụ ra Thần cách, sao có thể đạt
đến được bước này!"
Thật ra, các bá chủ kỷ nguyên đã đoán được khả năng cao là ai.
Vĩnh Hằng chém giết ở tuyến đầu, Ánh SÁng đứng sau lưng Vĩnh Hằng, hai vị
này là chủ lực tuyệt đối, cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ điểm quan trọng của
phòng tuyến, có thể nói, không có bọn hai vị này thì những nguồn lực ngăn cản
kia đã bị tiêu diệt từ lâu rồi;
Hỗn Mang, Chiến Tranh và Kỵ Sĩ Phản Bội, ba vị này mặc dù là cấp bậc Chủ
Thần kỷ nguyên trước nhưng đối mặt với những bá chủ kỷ nguyên hùng mạnh
thì vẫn rất yếu ớt;
Vị tân Thần sử dụng lưỡi hái kia cho dù thể hiện ra sức mạnh có thể chống lại
Benavis, nhưng hắn vẫn chỉ có một;
Còn lại những Ngụy Thần kia, cho dù có truyền thừa và phối hợp với nhau
nhưng Ngụy Thần rốt cuộc chỉ là Ngụy Thần, vốn là không có cách nào để một
mình đảm đương một phía. Nhưng mà, nơi này thiếu mất một vị Thần vốn nên
xuất hiện ở đây, là nhân vật chính thật sự của trận chiến cuối cùng này.
Giờ phút này, Karen mặc dù ở trong Thiên Đường không thể xác định, nhưng
sức mạnh kinh khủng tỏa ra đã tạo ra áp lực đối với cuộc chiến này.
"Ánh SÁng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Toàn thân Vĩnh Hằng đã bị thương nhiều chỗ, hắn quả thật cực kỳ hùng mạnh,
vượt qua cấp độ bá chủ kỷ nguyên bình thường, nhưng hắn cũng phải chịu áp
lực lớn nhất ở trong cuộc chiến này.
Hiện tại, hắn đã đạt tới giới hạn, mặc dù vẫn vô cùng dũng mãnh, một Thần một
giáo dẫn theo một cái đoàn đội không phải quá mạnh lại có thể chống đỡ hơn
mười vị bá chủ kỷ nguyên liên thủ, nhưng có lẽ sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.
Quang Minh: "Đây là số mệnh của Trật Tự."
"Sao hắn có thể nhịn được mà không đến đây đánh một trận?”
Đây là một việc mà Vĩnh Hằng không thể nào hiểu được nhất, Trật Tự thế mà từ
bỏ cơ hội đánh với mình một trận, thậm chí còn từ bỏ trận chiến cuối cùng này,
đứng trên góc độ của Vĩnh Hằng thì đây quả thật là chuyện không thể nào tưởng
tượng nổi!