khác sẽ dùng mọi thứ mình có để ngăn cản, mặc kệ là thời đại nào, sau một
đoạn thời gian, quy tắc trò chơi đã được cố định, ai muốn phá hỏng cái quy tắc
này, tự nhiên sẽ gặp phải sự kháng cự từ tất cả những người trong trò chơi."
"Ngài cảm thấy, có thể ngăn cản được sao?"
"Ta không biết, phần lớn ký ức ta nuốt vào đều liên quan đến trong Cổng, tình
huống ở ngoài Cổng, ta cũng không hiểu rõ là bao, nhưng không nên gấp gáp,
không biết kết quả quá trình, mới là thú vị nhất, không phải sao?
Khoảng cách đến lúc bà ta tới hòn đảo kia vẫn còn một khoảng thời gian, đến
đây, ta mời ngươi đi thăm một chút đồ mà ta tạo ra, bây giờ ta đang sử dụng con
rối đầu tiên, không cải tạo chút nào, chỉ tạm thời lấy ra dùng một chút, còn bản
cải tiến này, ta đã tốn không ít công sức đấy."
Lãnh chúa Dal vỗ tay phát ra tiếng, một tảng băng hiện lên, sau khi vỡ ra thì
xuất hiện một cơ thể nam trưởng thành, chắc hẳn là dùng phương pháp đặc thù
để chế tạo thành, chỉ có điều bộ mặt còn rất mơ hồ.
Lãnh chúa Dal nhìn Karen một chút, lại nhìn con rối bản mới của mình, nói: "Ta
lúc đầu không biết nên thiết kế khuôn mặt của nó như thế nào, giống như là con
rối mà ta đang dùng lúc này. Ta cũng chưa nghĩ ra nên thiết kế như thế nào, nên
dứt khoát vạch ra rất nhiều vết sẹo, như vậy thì bớt đi rất nhiều phiền phức. Bây
giờ thì ta có ý tưởng rồi."
Vừa dứt lời, khuôn mặt của con rối này biến thành bộ dạng của Karen. "Ừm,
nhìn như vậy thì vừa mắt hơn nhiều, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy dùng gương mặt của tôi thì …."
"Ngươi nhỏ mọn như vậy sao?"
Không, ta chỉ sợ ngươi sẽ gặp phải điều không may mà thôi.
Karen trả lời: "Không phải, mà là tôi cho rằng làm như vậy có chút quá tùy ý rồi
hay không?"
"Lúc trước ta cũng không nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ ta mới ý thức
được, việc khó khăn nhất trên đời này, đó chính là tạo ra một khuôn mặt."
"Quả thật tương đối khó để lựa chọn."
"Lúc đầu ta đã muốn làm theo cách tinh tế một chút, tháo dỡ từng bộ phận trên
người của các ngươi xuống để xem thử, nói không chừng có thể chắp vá ra bộ
phận nào đó có ích hoặc là nảy ra một ý tưởng thiết kể mới, bây giờ cũng không
có cơ hội này nữa."
Karen cười trừ, sau đó ánh mắt nhìn về phía ba tảng băng kia một lần nữa, nhất
là hai tảng băng hai bên, bởi vì mỗi Ranedal bên trong đại diện riêng cho quá
khứ và tương lai.
Đột nhiên, trong lòng Karen hơi có chút nghi vấn: Tình huống của ông nội, có
được xem như một cách lý luận tương tự không? Mình của tuổi trẻ, mình của
tuổi trung niên, mình của bây giờ;
Không,
Hình như thiếu mất một bản thân mình trong tương lai...
Tất cả tín đồ của Luân Hồi Thần Giáo ở thế giới trong Cổng đã rút khỏi vị trí
trung tâm, Rylisa một đường thẳng từ Đầm Nước Tưởng Niệm đi tới nơi này
cũng không gặp được bất cứ sự ngăn cản nào.
Sumir đang đứng ở trên không trung phía xa, rất là bình tĩnh nhìn xem người
phụ nữ khổng lồ kia tiến lên.
Bóng người của Lango xuất hiện ở sau lưng Sumir, hắn bẩm báo: "Thưa ngài,
mọi thứ trên đảo có thể chuyển đi, đều đã dời đi."
"Ừm, ngươi đoán xem trong lòng ta bây giờ đang có cảm giác gì?"
"Trong lòng ngài lúc này có tiếc nuối, có đau lòng, còn có cả sự hưng phấn và
chờ mong."
"Chờ mong?"
"Bởi vì bất kể chúng ta có phải tiến hành ngăn cản hay không, Rylisa đều sẽ đạp
vào vị trí trung tâm của chúng ta, các di tích cổ ở nơi đó thì chúng ta cũng
không thể bảo tồn được, nhưng bây giờ, Rylisa có thể có cơ hội trực tiếp đi qua
Cổng, tiến đến Luân Hồi Cốc.
Nếu như Luân Hồi Cốc cũng có thể biến thành phế tích, sẽ là một điều kỳ diệu
đến mức nào."
"Cái từ kỳ diệu này cũng không chính xác, trải qua thời gian dài, hai Luân Hồi
Thần Giáo trong và ngoài Cổng đều không có chung một cảm xúc, đây là một
thời cơ khó có được để hai bên cùng có chung cách nghĩ, có thể tăng cường sự
tin tưởng và giao lưu lẫn nhau, dùng ánh mắt lâu dài mà xem xét, có điểm tốt
đối với sự nghiệp Luân Hồi tương lai mà cả hai bên cùng kiên trì."
"Ngài nói đúng lắm."
"Rống!"
Rylisa đi tới trước hòn đảo, phát ra một tiếng gầm nhẹ về phía trước.
Đám mây đen trên đỉnh của bà ta bắt đầu khuếch tán, dần dần bao phủ toàn bộ
hòn đảo, cùng với nước mưa màu đen không ngừng rơi xuống, thảm thực vật
trên đảo bắt đầu nhanh chóng khô héo, đồng thời, trong cơn mưa to, một cánh
cổng khổng lồ hiện ra.
Cánh cổng này cũng không hoàn toàn mở ra, nhưng cũng đã đầy đủ để Bích
Thần nghiêng người đi qua. Đây chính là Cánh Cổng Luân Hồi.
Nhưng mà, khi Relilsa tiếp tục đi tới, cơ thể to lớn vừa mới leo đến trên đảo,
cánh cổng lớn kia, đột nhiên mờ đi, thậm chí là triệt để biến mất.
Bích Thần cũng không có vì vậy mà phẫn nộ, bà chỉ là giơ tay phải của mình
lên trên đỉnh đầu rồi xoay một vòng, lông vũ màu đỏ trong tay trong nháy mắt
hấp thu lượng lớn nước mưa màu đen, lại đưa lông vũ của mình qua hồ nước
bên tay trái, chấm đầy màu vẽ.
Ngay lập tức, Bích Thần dùng lông vũ mang theo mà vẽ tranh, vị trí liền bà ta
vẽ tranh là vị trí lúc trước Cánh Cổng Luân Hồi hiện ra. Rất nhanh, một "Cánh
Cổng" mới bị vẽ ra.
Cánh Cổng giả tựa như sinh ra sự cộng hưởng với Cánh Cổng thật vừa biến
mất, thời gian dần trôi qua, Cánh Cổng Luân Hồi lại hiện ra một lần nữa, như là
bị cố định ở vị trí này, Cánh Cổng, cũng duy trì độ mở giống như lúc trước.
Bích Thần bắt đầu đi về hướng Cánh Cổng.
"Nguy cơ lần này không chỉ là việc của một mình Luân Hồi Thần Giáo chúng
ta, nếu như bà ta đi ra từ trong Cổng, vậy sẽ là tai nạn của cả thế giới Giáo hội,
ta tin tưởng mọi người đều rõ ràng hậu quả của việc này.
Mà ta, từ đầu vốn đã cho rằng chúng ta cũng không cần phải tập hợp mọi người
lại, nhưng ta thật không ngờ đến, đều đã đến thời khắc này, ta còn cần phải
tranh thủ thời gian cố ý mở một cuộc hội nghị này để liên hợp mọi người lại."
Người Gác Cổng Romir dùng một loại giọng điệu cực kỳ cứng rắn mà tuyên bố.
Ở bên cạnh bà ta, có 21 chiếc ghế, xếp hàng hai vòng tròn, phía trên là hình
chiếu các đại biểu từ các Thần Giáo chính thống và một số Thần Giáo lớn khác.
Vốn vào thời điểm này, đừng nói đến việc nhất trí, thậm chí là lực lượng của các
Thần giáo cũng đã phải tập trung lại mới đúng.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, sau khi biết được vị Thần thức tỉnh ở trong Cổng là
Bích Thần Rylisa, thái độ của các Thần Giáo khác trong nháy mắt đều lạnh nhạt
đi