"Bà nội ta cũng không cảm thấy đó là lời nguyền rủa, ta biết, trong nội tâm của
bà ấy vẫn luôn không buông bỏ được người đàn ông đã hạ lời nguyền lên gia
tộc của bà ấy, có lẽ ta nên xưng hô người đó là "Ông", bởi vì tuổi của ông ta
cũng không nhỏ."
"Có lẽ có thể thay một cách suy nghĩ khác, tìm cách phá vỡ lời nguyền rủa này."
Philomena lắc đầu, nói: "Tìm không thấy ông ta, ông ta và dòng họ của mình,
giống như là đã biến mất trên cõi đời này vậy."
"Chờ sau này đi, khi địa vị và cấp độ của chúng ta lại cao hơn một chút, nói
không chừng có thể tra ra được thông tin mà trước đây không tiếp xúc được."
"Không còn kịp rồi, ta có thể cảm nhận được cách mà bà nội ta nhìn ta đã thay
đổi, bà ấy muốn trở lại tuổi trẻ, bà ấy đã có chút không nhịn được nữa, hoặc là
về sau có một ngày, lúc ta trở về đơn vị, ta đã không còn là bản thân ta, mà là bà
nội của ta. Đương nhiên, bà ấy sẽ để cho đội trưởng ngài nhìn không ra sự thay
đổi này. Dù sao, bà nội ta cũng sẽ chỉ mạnh mẽ hơn ta, đối với tiểu đội mà nói,
ta đến cùng là ta, hay là là bà nội ta, thật ra cũng không có gì khác biệt, không
phải sao?"
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, không sai.”
Philomena: "…”
Đúng lúc này, Pall bỗng nhiên hô lên: "Dưới mặt biển có người, meo!!!"
"Gâu gâu gâu!" Kevin cũng sủa lên.
Gần như đồng thời, chiến hạm chỉ huy và tàu bảo vệ ở bốn phía, đều kéo vang
lên cảnh báo, điều này có nghĩa có kẻ địch đã đến gần thuyền!
Dưới mặt biển, từng bóng người bay vụt ra, chừng mấy trăm người, một nửa thì
bay nhào về phía chiến hạm chỉ huy, còn sót lại thì phân tán về phía tàu bảo vệ
chung quanh. Đám trước là vì ám sát, đám sau thì là vì ngăn cản tiếp viện từ các
tàu bảo vệ.
Những người này trên người đều mang theo quyển trục, lúc quyển trục mở ra,
trực tiếp xuyên thấu qua lớp phòng ngự cấp thấp bảo vệ phía ngoài thuyền mà
đặt chân lên boong tàu.
Lúc giao chiến thì mới mở ra loại vòng phòng ngự có khả năng chặn được đòn
tấn công của Pháo Ma Tinh, loại phòng ngự này không có khả năng sử dụng
liên tục, bởi vì phải trả giá quá lớn, cho dù những tàu tiếp tế kia không mang gì
ngoài tinh thạch năng lượng thì cũng không chịu được loại lãng phí này, cho
nên lúc này mới cho họ cơ hội để tập kích.
Trong chốc lát, khắp nơi trên chiến hạm chỉ huy đều xuất hiện ánh sáng thuật
pháp chói lọi hoặc là tiếng nổ dày đặc, tiếng chém giết và tiếng kêu thảm thiết
càng vang lên liên tiếp. Chỉ có điều người trên thuyền trên đã sớm chuẩn bị, cho
nên sau khi vượt qua sự hỗn loạn lúc đầu, lập tức có thể khống chế cục diện.
Karen ở phòng quan sát trên cao mà nhìn xuống mười mấy bóng người xuất
hiện ở phía dưới, sau khi bọn chúng trèo lên thuyền thì ném ra quyển trục cùng
với một đống đạo cụ khác, để những binh sĩ lao đến trước nhất của Nguyệt Nữ
Thần Giáo tổn thất nặng nề. Nhưng cùng với việc những thần quan ở trên các
tầng bắt đầu sử dụng nỏ và súng thuật pháp để áp chế, thế tấn công của những
người này ngay lập tức bị áp chế trở lại.
Những võ sĩ của Nguyệt Nữ Thần Giáo không ngừng phóng tới boong tàu, bắt
đầu cùng bọn chúng chém giết.
Bóng dáng của Yadu càng xuất hiện ở phía dưới, bình tĩnh chỉ huy thuộc hạ tiến
hành chia ra để bao vậy thích khách. Karen để ý đến trong đám người này có
một người mà anh cũng quen biết, một tên là Peder, là cái tên họ Simerson xém
bị mình đánh chết lúc ở trong rừng cây trên đảo Ám Nguyệt; một tên khác tay
cầm hai thanh đao, lúc giao chiến thì cho dù là lớp giáp trước ngực của bọn võ
sĩ cũng bị hắn dùng một đao xé nát...
Lango, lúc mình rời khỏi Cánh Cổng Luân Hồi đã gặp mặt hắn, cũng là do hắn
mở trận pháp dịch chuyển để cả đội của mình cùng rời đi, mình vẫn luôn hoài
nghi hắn hẳn là bị trong một linh hồn hùng mạnh nào đó trong cổng chiếm giữ
thể xác. Không, nói cho đúng, cái tên Lango mà mình nhận biết từ đầu vốn
chính là một linh hồn hùng mạnh nào đó của Luân Hồi Thần Giáo trong Cổng.
"Đội trưởng?" Muri đi tới gần phòng quan sát.
Karen giơ tay lên, nói: "Chính chúng ta cũng phải chú ý cảnh giới, không cần
xuống dưới hỗ trợ, người của Nguyệt Nữ Thần Giáo cũng không hi vọng chúng
ta xuống hỗ trợ."
Có lẽ bọn họ cũng lo lắng rằng đám người bọn mình xuống dưới là muốn học
theo đoàn trưởng Neo mà đi lừa tiền.
"Vâng, đội trưởng, bắt đầu cảnh giới!"
Đám người lên thuyền cũng không có xông lên lầu, từ lúc mới bắt đầu đã bị áp
chế trên boong thuyền, tiếp tục chém giết và tiêu hao một hồi, đám người lên
thuyền tử thương trầm trọng.
Cuối cùng, Karen trông thấy Lango đâm hai thanh đao vào boong tàu, một
nguồn sức mạnh ôn dịch kinh khủng vậy mà xuyên thấu qua trận pháp phòng
ngự của tàu mà lan ra xung quanh, dẫn đến đám võ sĩ của Nguyệt Nữ Thần Giáo
đứng ở phía trước toàn thân chảy ra nước mủ, từng người quỳ rạp dưới đất phát
ra tiếng kêu thảm.
Lango rút đao ra, chém về vòng bảo vệ phía trước, vòng bảo vệ bị xé rách ra
một vết rách, ngay lập tức, hắn ta mang theo Peder cùng với bảy tám người còn
lại nhảy xuống qua khe hở, chìm vào trong biển cả. Lúc Lango nhảy xuống,
Karen cảm giác hình như khóe mắt của hắn cố ý liếc về phía mình, hắn cũng
phát hiện mình?
Cuộc chém giết trên chiến hạm chỉ huy và những tàu bảo vệ khác cũng sắp tiến
vào hồi cuối, bởi vì bên phía hạm đội có sự chuẩn bị, đêm nay quan chỉ huy đưa
ra hai mệnh lệnh cảnh giới, cho nên hơn chín phần người đột nhập bị bắt sống
hoặc giết chết, chỉ có một phần nhỏ là trốn thoát.
Thuyền trưởng Yadu đi đến cầu thang mạn thuyền, hẳn muốn về phòng chỉ huy
để báo cáo tình hình cho chiến hạm chỉ huy, nửa đường hắn ngẩng đầu, nhìn về
phía Karen đứng ở phòng quan sát trên cao, cười nói:
"Đội trưởng Karen thấy sợ sao?"
Karen mỉm cười đáp lại: "Đúng là hơi sợ một chút."
"Vậy bây giờ đội trưởng Karen có thể ngủ yên giấc, ngủ ngon."
"Được rồi, ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút."
Karen ôm Pall đi trở về "Phòng chỉ huy", trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc
Lango ra tay, hắn rõ ràng có thể tạo ra thiệt hại càng lớn, nhưng hắn vẫn luôn áp
chế mà không có sử dụng toàn lực.
Mà lại, kẻ như hắn và con cháu gia tộc Simerson như Pede, hẳn phải là tinh
nhuệ được đưa đến trên chiến hạm chỉ huy làm chủ lực ám sát mới đúng, tại sao
lại được sắp xếp đến tàu bảo vệ để ngăn cản viện binh? Xem ra, lần này căn bản
cũng không phải là vì muốn ám sát thành công mà tới, càng giống là loại nghi
thức cố ý đưa mạng, một quá trình bàn giao.
Lúc này, Mota và đội trưởng đội bảo vệ của Karen là Anse tới. Anse mở miệng
nói: "Không sao, đã quét sạch kẻ xâm nhập, xin ngài an tâm."
"Được rồi, cảm ơn."
Mota vui vẻ nói: "Bọn hắn tuyệt vọng triệt để, vậy mà dùng tới phương thức tự
sát này để phá vợ cục diện, tôi nghĩ, chẳng mấy chốc thì chúng ta sẽ giành được
thắng lợi trong chiến dịch này."
"Đúng vậy, chúc mừng ngươi, cũng chúc mừng Nguyệt Nữ Thần Giáo."