Lão Hoven tức giận nhìn lướt qua Đại tế tự: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn
ký khế ước?”
“Ta không ngại.” Đại tế tự rút một con dấu màu vàng sậm ra từ trong ống tay
áo, “Ngài sẽ phác thảo điều khoản chứ?”
Lão Hoven đi đến trước mặt Đại tế tự, nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nói:
“Ngươi có biết rằng ta có thể nhìn thấy sự tham lam và bá đạo không chút che
giấu từ trong ánh mắt của ngươi không.”
Đại tế tự đưa tay chỉ về Dis đứng ở phía sau, mỉm cười nói:
“Nếu cả hai vị đã là cộng tác lâu năm, vậy hẳn ngài sẽ không có gì lạ lẫm với
việc này.”
“Xem ra đây là trạng thái bình thường của tín đồ Trật Tự các ngươi.”
“Tín độ Trật Tự thật sự chính là như vậy, cũng không phải chúng ta tham lam và
ngạo mạn, chúng ta cảm thấy những vật kia vốn cũng không nên tồn tại.”
“Đây chính là sự độc quyền của Thần Giáo đứng đầu sao?”
“Có lẽ, không chỉ có nó.”
“Khế ước thì cũng không cần, nhưng hứa hẹn vẫn chắc chắn như cũ, nói cho
cùng, trong chuyện này ngươi vốn không phải trả giá gì, dùng tuổi tác của hắn
nhóc Karen kia mà tính toán, tương lai mà hắn không lên làm Đại tế tự được thì
mới là chuyện lạ.”
“Tốt, không thành vấn đề.” Đại tế tự nhìn về phía Dis: “Ngài còn có gì cần ta
sắp xếp không?”
Thật ra đối Đại tế tự mà nói, hắn không cần dùng thái độ khiêm tốn đến thế để
đối mặt với Dis, mặc dù Dis đã cho thấy sự mạnh mẽ của mình, nhưng Thần
Điện này đã vào thì muốn ra cũng không dễ, nó tương đương với một cái lồng
giam.
Nếu như Đại tế tự ra lệnh Daan điều động Ky Sĩ Đoàn, như vậy kết cục của Dis
cũng đã xác định, một người cho dù có mạnh đến đâu, cũng không có cách nào
so sánh cùng một Ky Sĩ Đoàn, ngay cả là Thần …cũng không phải ngoại lệ. Vả
lại Đại tế tự cũng nghi ngờ việc đối phương cưỡng ép lấy đi trái tim của Thần
Dụ Giả để đến đây, sợ cũng là vì bản thân đã bị thương hoặc là rơi vào thời kỳ
suy yếu, không muốn lại tiếp tục đánh nữa.
Dis đưa tay bắt lấy Lưỡi Hái Chiến Tranh, nói: “Ta muốn mang nó đi.” Nếu để
cái lưỡi hái này lại ở đây thì chắc chắn sẽ bị người khác nghiên cứu ra được ai
đang nắm giữ quyền điều khiển cao nhất.
Đại tế tự cười khổ nói: “Đây là Thần khí của Thần Điện.”
Dis không buông tay.
Đại tế tự lại nói: “Thôi được, về sau Thần Điện sẽ do ta quyết định, ngài có thể
mang đi, nhưng xin ngài đừng xóa đi các loại cấm chế liên quan ở trên món
Thần khí này, sự vận hành của rất nhiều bộ môn trong giáo còn cần dùng đến
nó.”
“Có thể.”
“Vậy thì làm phiền ngài giữ gìn nó.”
“Không khách khí.”
Đại tế tự thở dài, nói: “Nếu ngài đã không có yêu cầu khác, ở chỗ ta còn có một
chuyện muốn thỉnh cầu, là thỉnh cầu cá nhân, ta mong ngài chỉ bảo ta làm sao
để áp chế cảnh giới của mình.”
Đại tế tự mở tay ra, trong lòng bàn tay có một tinh thể mơ hồ đang xoay tròn,
không có ngưng tụ, nhưng đã tự tạo thành dị tượng.
“Nếu như ta thành trưởng lão, mặc dù cũng có thể thông qua những phương
pháp khác để tiếp tục nắm giữ Thần Giáo, nhưng dù sao cũng sẽ không quá
thuận tiện, chưa kể…” Đại tế tự chỉ chỉ bốn phía, “Nơi này bây giờ cũng đã rối
loạn như thế, ta cũng không có ý định dùng tài nguyên để sửa chữa nơi này, cho
nên, ta cũng không muốn chuyển đến nơi đây ở.”
Dis hỏi: “Ngươi vẫn đang luôn thử phong ấn và triệt tiêu bản thân mình sao?”
“Đúng vậy, không sai, ta sẽ thường xuyên tự giết chính mình.”
“A …ha ha…” lão Hoven cười ra tiếng, sau đó, dần dần không cười nữa, nhìn
Đại tế tự, “Ngươi thật đúng là một người hung ác đấy.”
Dis: “Bỏ qua giai đoạn này.”
“Ừm?”
“Đừng dùng phương thức áp chế để đối phó, bỏ qua giai đoạn ngưng tụ mảnh
vỡ Thần cách này, chủ động đi ngưng tụ ra Thần cách hoàn chỉnh.” Đại tế tự
nghe vậy, trong mắt lúc này xuất hiện một tia sáng, hắn hiểu. Nhảy bước ngưng
tụ Thần cách chắc chắn sẽ thất bại, nhất là trong bối cảnh lúc này, thành Thần
cũng đã là chuyện không thể nào, nhưng sự thất bại này ngược lại là một sự giải
toả chủ động, thay vì áp chế thành cũng không bằng chủ động tiếp nhận thất
bại.
“Ta đã hiểu, cảm ơn, đây là một sự trợ giúp rất lớn đối với, bây giờ chúng ta
cũng nên ra ngoài nhỉ?”
“Ừm.”
Đại tế tự đi ở phía trước, Dis và lão Hoven đi song song ở phía sau, sau khi rời
khỏi toà cung điện này thì các Trưởng Lão Thần Điện ở phía ngoài dùng một vẻ
mặt vô cùng phức tạp mà nhìn Dis.
Trong số bọn hắn có không ít bạn bè, đồng đội bị Dis chém tan pháp thân,
nhưng đây chỉ là bị trọng thương, phí một chút tài nguyên thì vẫn có thể khôi
phục, cho nên, gần như không có ai hận thù lớn đến nỗi hô hào muốn báo thù
Nhưng uy nghiêm của cả Thần Điện quả thật là bị một người lật tung lên, hết
lần này tới lần khác thì cả đám bọn hắn cũng không làm được gì, mặt mũi cũng
thật sự đã mất hết.
Dis nói với Đại tế tự: “Ta muốn đến phòng hồ sơ để lấy một ít thông tin.”
Đại tế tự nói: “Ta có thể để người đưa đến cho ngài.”
“Không cần làm phiền, tự ta đi lấy.”
“Ngài vừa nãy mới nói mình không có yêu cầu nào khác.”
“Bởi vì chuyện này cũng không cần xin phép ngươi.”
“Được rồi, mời.”
Dis nhìn thoáng qua Thần Dụ Giả, sau đó vứt trái tim đang được giữ trên Lưỡi
Hái Chiến Tranh xuống dưới đất, sau đó lập tức mang theo lão Hoven biến mất
khỏi đây.
Thần Dụ Giả bước đến trước, cầm trái tim của mình lên thổi thổi phủ đi tro bụi
ở trên, sau đó lại đưa quả tim vào lại trong lồng ngực mình.
Rất nhanh thì vẻ mặt vốn đang tái nhợt của hắn dần dần khôi phục vẻ hồng hào.
Hắn có chút bận tâm hỏi: “Đại tế tự, có cần chúng ta phái người chuyên môn
đến để tìm giúp hắn, cấm chế ở trong phòng hồ sơ vẫn tương đối phức tạp.”
“Không cần, trên đời này cũng không có nhiều trận pháp có thể ngăn cản được
cái khí linh bên cạnh hắn.”
Thần Dụ Giả bắt đầu cầu nguyện: “Ta nghĩ, đây là sự cảnh báo của chủ dành
cho chúng ta, chắc là chủ đã cảm thấy chúng ta không cách nào tiếp tục quản lý
tốt Thần Điện.”
Đại tế tự không nói chuyện.
Thần Dụ Giả cực kì trịnh trọng hành lễ với Đại tế tự: “Xin ngài chỉ thị công
việc của Thần Điện.”
Đại tế tự nhẹ gật đầu, nói:
“Giáo Đình sẽ trích ra một khoản dự toán, trước hết dọn dẹp sửa chữa phía
ngoài đi, dù sao cũng là Thần Điện, không thể để nó trông quá khó coi.”
Chỉ là chữa trị mặt ngoài sao?
Thần Dụ Giả còn muốn nói thêm gì, lại bị Đại tế tự ngắt lời trước:
“Những trưởng lão bị thương ở đây và ở phố Mink đều cần khôi phục, trong Kỵ
Sĩ Đoàn sẽ điều động đoàn Mục sư tốt nhất, việc này nhất định sẽ tiêu tốn một
lượng tài nguyên chữa trị rất lớn, đây đều là tài nguyên dùng cho việc chiến
đấu, vốn chuẩn bị cho chiến tranh.”
Thần Dụ Giả dưới sự bất đắc dĩ cũng chỉ có thể gật đầu nói:
“Đa tạ Đại tế tự.”
Đại tế tự đi đến bên cạnh Thần Dụ Giả, xích lại gần lỗ tai hắn, nhỏ giọng hỏi:
“Sao ta có cảm giác ngươi biết được điều gì đó?”
Thần Dụ Giả cười khổ nói: “Cục diện đã biến thành như thế này thì ta cũng chỉ
có thể cố gắng gìn giữ thể diện lại cho Thần Điện.”