đều ngơ ngẩn.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi cuối cùng là ai?"
"Kỳ lạ, không phải ngươi đang thấy sao?"
Con mắt của Vicole trừng lớn vô cùng, giờ khắc này, cũng cuối hắn cũng tỉnh
ngộ lại.
Bởi vì vào lúc đó, sở dĩ hắn dám tự tin đặt toàn bộ công lao của vụ án Zich lên
đầu mình như thế, cũng là bởi vì căn cứ vào manh mối và tình báo lấy được vào
lúc đó Pavaro cũng đã chết rồi.
Thế nhưng là, Pavaro nhưng lại bỗng nhiên "Sống" lại, mình biết được tin tức
còn phải tự mình đến trấn an hắn, cùng hắn tiến hành "Giao dịch trong yên
lặng".
Ngay sau đó, một tên thần bộc gọi là "Karen" xuất hiện ở sở thẩm phán Pavaro,
rất nhanh đã trở thành đội viên ngoài biên chế của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật,
sau đó từng bước một đi đến ngày hôm nay.
Mà lại, hắn vẫn còn luôn không rời đi, gần như xem Nhà Tang Lễ Pavaro thành
nhà của mình, cùng sống chung với đám người nhà của Pavaro. Cái này vốn là
chuyện bất thường lớn nhất, bây giờ sau khi đã suy nghĩ thông suốt, nhưng lại
cảm thấy vốn là chuyện đương nhiên.
Bởi vì cái nhà này, đã không có nam chủ nhân.
"Ha ha ha... Ha ha......"
Vicole nở nụ cười, hắn đưa tay, chỉ vào mặt Karen, đồng thời còn nhìn chằm
chằm vào con mắt Karen:
"Cho nên, kẻ mà ta gặp được, giao dịch cùng với ta, không phải Pavaro, mà là
ngươi... Karen. Silva?"
"Đúng vậy, không sai.
Lúc ấy ta vừa mượn thân phận của ngài Pavaro, tất cả cũng còn đang trong giai
đoạn tìm tòi, lại đụng phải ngươi.
Nhưng mà, sau khi ta biết công lao của ngài Pavaro bị ngươi trộm đi, ta đã rất
tức giận, sau đó ngươi còn tới Nhà Tang Lễ, ở ngay trước mặt ta, tiến hành uy
hiếp ta, giống như là đang bố thí, rõ ràng là đã đánh cắp vinh dự mà người khác
dùng sinh mệnh để đổi lấy, nhưng ngươi biểu hiện thái độ tựa như là ném vài
đồng xu cho kẻ ăn mày bên lề đường.
Ngươi biết không, khi đó, ở trong lòng ta đã thề, ta sẽ muốn mạng của ngươi, ta
sẽ để ngươi phải trả giá lớn vì khinh nhờn ngài Pavaro."
"Cũng chỉ bởi vì việc này?" Vicole vẻ mặt không dám đưa tin, "Ta không thể
nào hiểu được, ngươi đã có được lợi ích, cũng đã nhận được thân phận của
Pavaro, vì cái gì còn muốn nhằm vào ta?"
"Loại người như ngươi sẽ không thể nào hiểu được, tôn trọng một người, cuối
cùng là một loại cảm giác như thế nào."
"Chỉ vì việc này, cho nên ngươi dám ra tay với gia tộc của một vị Chủ giáo,
ngươi điên rồi sao?"
"Còn nhớ rõ ngày ấy, khi ngươi đứng ở trước mặt của ta, rất là kiêu căng mà nói
rằng ông nội của ngươi là Chủ giáo đại khu, ngươi biết cảm giác lúc ấy của ta là
gì sao?
Ta rất muốn cười, thật sự đấy.
Trên thực tế, sau ngươi rời đi, ta nhịn không được, cười ra tiếng, cười thật lâu,
ta cứ ngỡ như rằng vừa nghe được một trò hề vô cùng lớn.
Bởi vì ngươi lại dám so ông nội với ta.
Được thôi, bây giờ xem ra, là ta hiểu lầm ngươi, ta không nên chế giễu ngươi, là
ta nông cạn.
Ta cho rằng ngươi là đang so sánh ông nội với ta, kết quả ngươi là đang so cha
với ta.
Nhưng mà những điều này cũng chẳng sao cả, ngươi không cần lo lắng rằng
ngươi sẽ cô đơn và buồn chán, bởi vì ta sẽ cố gắng để cả gia đình của ngươi
đoàn tụ hạnh phúc, mặc kệ là ở nơi đâu, ngươi chẳng qua là đi trước một bước
thôi."
Vicole hô: "Ngươi đến cùng là ai, nói cho ta, ngươi đến cùng là gian tế của
Thần Giáo nào xếp vào!"
"Ta nghĩ, không có tên gian tế nào sẽ đi đối phó ngươi, đi đối phó nhà Naton
các ngươi.
Bởi vì sự tồn tại của các gia tộc giống như nhà Naton ngươi là thứ mà các gian
muốn nhìn thấy nhất, bọn hắn ước gì khi phóng tầm mắt nhìn tới bên trong toàn
bộ Trật Tự Thần Giáo, tất cả đều là nhà Naton các ngươi, nếu như ta là gian tế,
ta chắc chắn sẽ càng che chở thêm cho gia tộc của ngươi đấy."
"Đừng có giết ta." Vicole nhìn xem Karen, "Thả ta, ngươi cứ ra điều kiện đi, ta
đều có thể thay thế ông nội của ta... Không, thay thế cha của ta mà đáp ứng
ngươi."
"Ta thích làm ăn, ta cũng thích xem sổ sách tính toán thu nhập và chi tiêu của
mình bây giờ, ta cũng muốn trèo lên trên cao, leo đến một vị trí đủ cao để nhìn
ra xa.
Lúc trước ta vốn là làm như vậy, ta cảm thấy việc này không sai, ừm. Nguyên
bản chắc hẳn cũng không sai.
Nhưng mà có một số việc không thể lấy ra để làm giao dịch, thậm chí, không
thể chỉ đơn giản so đo được hay mất, nhất là ta đã có năng lực mà vẫn còn đang
cố kỵ việc phải đánh đổi một chút lợi ích, ví như là việc lấy mạng của ngươi."
Karen lấy từ trong túi ra một cái bao tay màu trắng, từ từ đeo lên trên tay trái
của mình.
Một luồng khí thế lạnh lẽo chèn ép về hướng Vicole, Vicole hô lên: "Nhà ta có
quan hệ với một vị nhân vật lớn trong Thần Điện, sở dĩ cha ta có thể ngồi vào vị
trí Chủ giáo, cũng là dựa vào quan hệ của vị nhân vật lớn kia.
Đừng có giết ta, giết ta, sau này một ngày nào đó thì ngươi sẽ bỗng nhiên chết
mà không biết lý do, thật đấy!
Loại nhân vật cấp bậc đó, bọn họ muốn giết một người, cho dù là ngươi, cũng
có thể có rất rất nhiều phương pháp, ngươi cũng không có cách nào để né
tránh!"
Karen đeo bao tay trắng lên, nhẹ nhàng ôm cổ Vicole, cảm giác sự run rẩy
truyền đến từ trên người của hắn.
Thật ra từ lúc trông thấy mình bưng tô mì bước vào, hắn đã biết mình đến để
làm gì, lúc trước hắn đến thử các biện pháp để nắm bắt một cơ hội sống cho bản
thân mình.
Cái tên ngu xuẩn này, dưới sự kích thích của cái chết, ngược lại trở nên thông
minh hơn so với trước một chút, đương nhiên, có lẽ là bởi hắn quá ngu xuẩn nên
khi này cảm giác nổi bật xuất hiện vô cùng mạnh mẽ.
"Để vị nhân vật lớn kia đến đi, đến mà giết ta, ta cầu mong hắn đến đấy."
"Ngươi..."
"Thật ra cho đến tận bây giờ thì ta vẫn chưa nghĩ ra nên dùng phương thức gì để
giết ngươi, quá trình thẩm phán đã làm ta tốn quá nhiều tinh thần, để vào giờ
phút này bản thân ta khó tránh khỏi mà trở nên có chút nhạt nhẽo.
Như vậy đi, ta cũng không muốn suy nghĩ phương pháp khác, chúng ta đơn giản
một chút, ngươi cảm thấy thế nào?"