Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng bây giờ, trên người nó tiết ra tơ trắng, bao phủ bản thân lại mà ngủ

say.”

“Cũng sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng.”

“Ta biết không có nguy hiểm tính mạng, nhưng rốt cuộc đến lúc nào thì nó mới

có thể tỉnh lại.”

“Philomena đã tới hỏi ta, ta để cô ta đưa Richard đến trong cửa hàng điểm tâm,

ở chỗ ấy hẳn là có thể tăng tốc quá trình hấp thu và tỉnh lại.”

“Đây là nguyên lý gì?”

“Sự che chở đến từ Nữ Thần Mills, tin ta, có tác dụng.”

“Vì cái gì Thần Trật Tự không che chở nó?”

“Thần Trật Tự đã cực kỳ che chở hắn, chỉ có điều là bà không biết.”

Phu nhân Đường Lệ khẽ nhíu mày, hiển nhiên bà ta nghe không hiểu loại trêu

chọc này, mặc dù bà ấy và Richard là người nhà, nhưng cũng không biết thân

phận thật của Karen.

Neo hỏi: “Phu nhân cũng muốn đến phố Mink sao?”

“Karen không hi vọng ta đi, mặc dù ta rất muốn đi, ta cảm thấy mình còn có thể

giúp đỡ một chút, giống như các ngươi vậy.”

“Thật ra chúng ta cũng không giúp đỡ được cái gì, tác dụng của chúng ta thậm

chí còn không bằng một con chó, thật đấy.”

Bern ngẩng đầu, đẩy khung kính, nói: “Chúng ta vẫn không cần đi, trông nhà là

được.”

Neo phụ họa nói: “Đúng vậy, đến lúc đó thông báo về là được, bà vẫn nên ở nhà

xem trọng cháu của mình đi, lỡ như hắn bị nữ thần Mills làm sai lệch tín

ngưỡng thì cũng không tốt, bà biết đấy, Trật Tự Thần Giáo xử lý kẻ phản giáo

vẫn luôn cực kỳ nghiêm khắc.”

“A.” Phu nhân Đường Lệ cười lạnh một tiếng, quay người đi ra ngoài, bà ấy đến

chỉ là vì hỏi thăm chuyện của Richard một chút, không có ý định ép buộc cháu

mình để cho mình đi cùng.

“Kẹt kẹt…”

Cửa bị đẩy ra, Alfred đẩy một cái xe đẩy nhỏ vào, phía trên là toàn bộ bút ký

của ông Hoven.

Neo đứng dậy, đi tới, tò mò hỏi: “Ngươi sửa sang bọn chúng lại để làm gì?”

“Ta xem như một nửa học trò của ngài Hoven, mang về tế bái một chút.”

“Cần phải hình thức đến như thế sao?”

“Đặt những bút ký này trước mộ, sau đó ta lại lấy đi thì có thể bổ sung một nửa

thân phận kia, ngài Hoven sẽ ngầm thừa nhận.”

“Ta tin tưởng rằng ông ta sẽ không có gì dị nghị.”

Rốt cục, Karen đến.

Tất cả mọi người dừng việc đang làm, đứng người lên:

“Thiếu gia.”

“Bộ trưởng.”

“Này.”

Karen mỉm cười nói:

“Các vị, hiện tại ta rất vinh hạnh xin phép mời các ngươi đến nhà ta làm khách.”

...

Xe ngựa dừng lại chỗ ngã rẽ, phía trước có một cột mốc, cho thấy nếu tiếp tục

đi thì sẽ vào trong địa phận thành phố La Giai.

Ngoài xe ngựa, tám vị sĩ quan mặc áo giáp màu đen hành lễ với người trong xe

ngựa.

“Chào ngài.”

“Chào ngài.”

Bọn hắn là một đoàn chính quy vừa lui ra khỏi chiến trường Sa Mạc.

Connor mở cửa xe, bên trong có tiếng Karen truyền ra:

“Vây quanh thành phố La Giai, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép tự

tiện hành động.”

“Vâng thưa ngài.”

Sau khi nhận được mệnh lệnh, tám tên sĩ quan biến mất tại chỗ. Lập tức, từng

đám mây màu đen hướng tới gần thành phố La Giai từ nhiều hướng.

Số máy hỗ trợ của đài phát thanh radio bị gọi đến quá tải, bởi vì dự báo thời tiết

bảo hôm nay sẽ là một ngày thời tiết tốt hiếm thấy.

Một vòng sáng màu vàng kim ngưng tụ ở ngoài xe ngựa, Karen đi xuống xe

ngựa, nhìn xem Ukunga bước từ trong vòng sáng ra.

Ukunga: “Ngươi biết không, ta đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi.”

Karen gật đầu đáp lại nói: “Ta cũng thế.”

“Lần này, hẳn là không cần đến quân đoàn mà ngươi chỉ huy ra tay, chúng ta sẽ

giải quyết xong chuyện này.”

Karen cười nói: “Luôn luôn cần đội cổ động viên, không phải sao?”

“Ai, rất cảm động, đột nhiên ta cảm nhận được lòng hiếu thảo của ngươi.”

“Nên vậy, nhưng mà chúng ta phải chờ tới khi nào mới chính thức ra tay?”

“Chờ Đại tế tự tiền nhiệm của chúng ta ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, cũng

sắp rồi, hắn hẳn là đã cảm ứng được.”

“Được rồi, ta đã biết.”

“Đại tế tự có giao phó nhiệm vụ đặc biệt gì cho ngươi sao?”

“Có.”

“Có thể nói cho ta biết không?”

“Hắn muốn để ta làm đại biểu để đi nói chuyện với vị kia, dù gì thì bất cứ sự đối

kháng nào xảy ra, đến cuối cùng, đều là sự tổn thất của nội bộ Thần Giáo chúng

ta.”

“Đại tế tự muốn để ngươi đi chịu chết, ha ha, nếu là có thể nói chuyện thì đã

sớm có thể đàm phán thành công.”

“Ta nguyện ý.”

“Ta còn dự định khuyên ngươi đừng đi, xem ra ngươi sẽ không nghe ta

khuyên.”

“Chuyện nguy hiểm, dù sao cũng phải có người đi làm.”

“Có lẽ hắn cũng sẽ không ngồi quá lâu trên cái vị trí Đại tế tự kia.”

“Ít ra thì hôm nay hắn vẫn là Đại tế tự.”

Ukunga đặt tay ở trên bờ vai Karen, lúc lấy tay đi thì trên bả vai có để lại một

phù văn màu vàng:

“Ngươi đi vào trước đi, nếu như hắn muốn giết ngươi, ta có lẽ sẽ ra tay trước.”

“Có thể sao?”

“Là bạn cùng phòng, làm đến bước này đã rất chu đáo, đúng không?”

“Đúng vậy, cảm ơn.”

Ukunga chui vào vòng sáng, lập tức cùng biến mất với vòng sáng.

Cùng lúc đó, bên ngoài thành phố La Giai, từ tám hướng, xuất hiện tám cột sáng

to lớn, một màn này, rất giống trước kia.

Karen đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên bả vai của mình, nói:

“Xuống đây đi.”

Kevin ngậm dây dẫn dắt chạy xuống xe ngựa, giao dây dắt vào trong tay Karen.

Connor đeo cặp sách, Pall thì ngồi trên đầu, cô bé có chút hưng phấn nói: “Ồ,

rốt cục sắp đi gặp ông nội sao!”

Pall nói: “Ngươi tính sai vai vế.”

Connor: “Vai vế của nhà chúng ta vốn rất loạn mà.”

Mây đen tứ phía đã phối hợp với tám cột sáng, tạo nên cảnh tượng tựa như

hoàng hôn vào lúc giữa trưa.

Tay trái Karen nắm dây dắt cho, tay phải nắm tay Connor, vượt qua cột mốc,

tiến vào cấm khu tối cao của Trật Tự Thần Giáo trong những năm gần đây.



Phòng ngủ lầu ba, biệt thự số 13 phố Mink.

Ánh sáng “Trời chiều” đặc biệt xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên trên người của

ông lão đang ngủ say.

Ngoài cửa sân,

Rasma xuất hiện trong bộ quần áo Cha xứ.

Hắn quan sát bốn phía, sau đó thở dài:

“Dis, chớ có trách ta không nể tình bạn cũ, ta còn cố ý đè nén tiết tấu, nhưng

không biết bên ngoài làm sao mà lại hành động trước, ta cũng không có lựa

chọn nào khác, chỉ có thể chính thức ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách.”

Lập tức, Rasma cảm giác được tâm tình của người bên trong truyền ra có chút

chập chờn, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn bị hắn bắt được như cũ.

“Ha ha, Dis, ngươi là đang lo lắng hay là đang sợ đấy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK