York."
"Trong giáo?"
"Không, là hệ thống gia tộc tín ngưỡng."
"A, đó chính là nơi trước đã giúp hắn, phải không?"
"Đúng vậy, gia tộc kia muốn để Karen làm gia chủ."
"Ha ha, ngược lại là có ánh mắt tốt đấy, được rồi, cũng không cần phá bỏ đi
điều này, không tốt đối với thanh danh của hắn, mà quan hệ thông gia với một
gia tộc nhỏ nghèo túng, đối hắn hiện tại mà nói, rất thích hợp.
Nếu thật sự là cưới phụ nữ từ gia tộc lớn nào đó hoặc là Dinah nhà chúng ta, sợ
là bên phía Thần Điện muốn loại bỏ hắn ra khỏi danh sách ngay trong đêm,
chuyện này cũng không tốt."
"Bên phía Thần Điện, đang chuẩn bị tiếp xúc hắn lần nữa, bởi vì bọn hôm nay
hắn vừa mới tiếp xúc ta."
"Là bởi vì hành vi của ngươi sao?"
"Đúng thế. Hẳn là do hành vi của thuộc hạ cho nên mới đề cao tỷ trọng nhận
thức của bọn hắn đối với Karen."
"Cứ để bọn hắn tuỳ ý thôi, đã trấn áp Thần Điện thì cũng không thể không cho
bọn chúng quyền để kêu to vài tiếng, các Trưởng Lão Thần Điện kia cũng cần
thể diện, nên dỗ dành thì vẫn cần phải dỗ dành, dù sao, bọn hắn cũng rất dễ dỗ."
"Ta sẽ căn dặn hắn."
"Không cần thiết phải vậy, cứ thuận theo tự nhiên đi."
"Vâng, Đại tế tự."
"Tốt, các ngươi lui ra đi, để ta yên tĩnh đọc sách thêm một lúc."
Người Cầm Roi và Dinah đứng dậy cáo lui.
Ở nơi này, chỉ còn lại một mình Norton đang ngồi.
Hắn cầm quyển tiểu thuyết để xuống khi nãy lên, lật ra một trang, vừa đọc một
hồi thì toàn bộ những con đường ánh sáng trong Thần Điện công vụ tắt đi, hôm
nay Đại tế tự đã làm việc xong.
Đại tế tự đứng lên từ sau bàn làm việc, đi tới khu vực dòng nước chảy bao
quanh, đi đến ly rượu đặt trước mặt Norton, tự rót tự uống một ngụm.
Khóe miệng Norton lộ ra ý cười ngẩng đầu, nhìn xem "Đại tế tự" đứng ở trước
mặt mình.
Đại tế tự nhẹ nhàng lung lay rượu chén, nói: "Norton, sự giãy dụa của ngươi
cũng chỉ là phí công thôi."
Norton lơ đễnh: "Nếu thật sự là phí công, vậy thì ta nên là người đứng, còn
ngươi ngồi."
"Ta đã ngồi làm việc rất lâu, mệt mỏi, muốn đứng một lúc."
"Ngươi cứ tùy ý." Norton lại lật một trang.
"Ngươi có cảm thấy tò mò rằng, bất kể ngươi có trấn áp như thế nào, sử dụng
thủ đoạn cực đoan ra sao thì đều không thể kiềm chế ta không ngừng tăng
trưởng trong cơ thể người không?"
"Không có gì phải tò mò, ngươi là Thần, là ngài Tiranus vĩ đại cao quý, bất cứ
chuyện gì kỳ lạ không thể xảy ra nhưng lại xuất hiện ở chỗ ngươi thì ta cũng
không thấy quá bất ngờ."
"Vậy vì sao ngươi còn muốn phản kháng?"
"Ngươi là ngài Tiranus, cũng không ảnh hưởng việc ta tên là Norton."
Norton khép sách lại, cầm lấy xì gà, sau khi hút một hơi, chậm rãi phun ra vòng
khói, giữa hai người bị làn sương mù ngăn cách, ánh mắt xuất hiện sự mơ hồ,
ngỡ như người ở đối diện không còn là mình mà là chân dung trên tranh vẽ
tường.
Đại tế tự nói: "Chủ vĩ đại, sẽ trở về."
"Ta tôn xưng hắn là chủ vĩ đại, nhưng ta càng cho rằng, chủ vĩ đại, hẳn là nên
trở lại vị trí ban đầu của hắn.”
"Chủ ta đã mệt mỏi."
"Hắn vĩ đại, sao có thể mệt mỏi chứ?"
"Đây là tiến trình tất nhiên của kỷ nguyên."
"Ta chỉ biết rằng trên đời này, chưa hề có chuyện gì là tất nhiên, nếu như kỷ
nguyên thật sự có thứ quy tắc được cố định sẵn này, như vậy thì trong kỷ
nguyên trước, Thần Vĩnh Hằng sẽ không mất tích; trong kỷ nguyên trước, Thần
Ánh Sáng cũng sẽ không ngã xuống; trong kỷ nguyên này, Chư Thần cũng sẽ
không biến mất.
Sự tất nhiên trong miệng của các ngươi, không phải là ỷ vào sự hùng mạnh của
mình mà có thể tạo ra kết quả mà mình mong muốn một cách dễ dàng sao?"
"Chư Thần trở về, đã không cách nào cản trở, Norton, chẳng lẽ ngươi thật sự
muốn dẫn dắt một Trật Tự Thần Giáo không có Thần để đi nghênh chiến với
giới giáo hội có được Thần linh trở về trấn giữ sao?"
"Ta tin tưởng ta có thể làm được, ta cũng tin tưởng Trật Tự Thần Giáo, tin tưởng
Trật Tự, có thể làm được."
"Kết quả sẽ như thế nào đây?"
"Người theo chủ nghĩa lý tưởng, thường không quá quan tâm đến kết quả."
"Norton, ngươi sẽ mang theo Trật Tự Thần Giáo đi lên vết xe đỗ xưa kia của
Ánh Sáng, sau mấy ngàn năm nữa thì ngươi chính là Đại tế tự điên của Trật
Tự."
"Ngươi thế mà biết chuyện của một nghìn năm trước, xem ra ngươi đã nhìn xem
trí nhớ của ta."
"Norton, là do ta chọn trúng ngươi."
"Cảm ơn, ta vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo và tự hào vì mình có thể được ngài
chọn trúng."
"Chúng ta, vốn có thể có một cục diện vô cùng tốt đẹp, khi bức màn của Chư
Thần trở về được kéo ra, tất nhiên chủ ta sẽ là vị Thần trở về đầu tiên, bởi vì chủ
ta cách kỷ nguyên này gần nhất.
Ngươi đảm nhiệm Đại tế tự, thậm chí ta có thể phụ trợ cho ngươi, chúng ta cùng
nhau làm tốt mọi công tác chuẩn bị, đợi đến lúc chủ ta trở về, thế giới này, kỷ
nguyên này vẫn phải tuân thủ theo Điều Lệ Trật Tự như cũ."
Norton thở dài, cảm khái nói: "Thế nhưng một kỷ nguyên sạch sẽ như vậy, tại
sao lại phải làm bẩn nó đây?”
"Đây chính là chỗ mà ta không thể nào hiểu được ngươi, Norton."
"Chuyện này rất bình thường, bởi vì ngươi là Tiranus, cũng không phải Tiranus,
ngươi chỉ là một bộ phận của ngài Tiranus, ngươi tàn tạ, thiếu sót, ngươi giáng
lâm chỉ là vì nhắc nhở Thần Giáo chúng ta phải chuẩn bị trước mà thôi.
Nếu như là ngài Tiranus thật sự giáng lâm, ta nghĩ, ngài ấy sẽ hiểu rõ ta.
Bởi vì ta tin tưởng,
Người tự tay sáng tạo ra Trật Tự Thần Giáo, tự mình viết ra Ánh Sáng Trật Tự
chắc chắn cũng là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, ngài ấy và những bạn bè
của mình, những vị kia, bao quát cả chủ ta, năm đó cũng thế, các ngươi, là một
đám người theo chủ nghĩa lý tưởng."
"A, vậy sao…"
"Đúng thế."
"Việc đó cũng không ảnh hưởng bây giờ ngươi phóng thích ta ra, ta có thể giúp
ngươi chuẩn bị càng tốt hơn."
Norton để quyển sách trong tay xuống, lưng hướng về sau, dựa trên ghế sa lon.
Đại tế tự nói lần nữa: "Mâu thuẫn của chúng ta chỉ là trên phương pháp và quá
trình, nhưng kết quả chúng ta mong muốn lại nhất trí với nhau."