lần hô hấp đều xen lẫn cảm giác tuyệt vọng, còn ngươi thì sao, “thùng cơm nhỏ”
?"
"Nếu như có thể, xin hãy gọi là “sâu ngủ”."
"Ồ." Pall nghiêng mặt qua, nhìn mặt Philomena, "Là bởi vì “sâu ngủ” nghe êm
tai hơn “thùng cơm nhỏ” à."
"Ta không biết."
"Nhưng bây giờ “sâu ngủ” là biệt danh của Connor nhà ta."
"Ta nhớ hình như nó gọi là “tuyết trắng”."
"A, thế mà ngươi để ý chuyện này, lúc trước ngươi sẽ không như vậy, cho nên,
ngươi lại đang bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình sao?"
"Cái gì?"
"Phần lớn động vật trong thời kỳ tìm bạn tình thật ra sẽ làm một vài hành vi
không bình thường, mà ngươi, lúc trước ngoại trừ Karen, thật ra ngươi cũng
không thèm quan tâm những người khác, bao quát cả những biệt danh mà ta đặt
cho ngươi."
"Được rồi, ngươi thấy vui là được."
"Bây giờ ngươi đang để ý ai sao, là Gánh nặng (Richard) à?"
Trên mặt Philomena lộ vẻ không kiên nhẫn.
"A hô hô, ngươi giận rồi à, meo."
Philomena không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước.
"Được rồi, ta không đùa ngươi nữa, ta chỉ là muốn nói, nếu như ngày nào đó
ngươi cảm thấy cần chuẩn bị làm gì hoặc là lúc chuẩn bị làm gì…"
"Ừm?"
"Ngươi có thể tới tìm ta để trưng cầu ý kiến, ta có thể cho ngươi sự trợ giúp
chuyên nghiệp nhất, ta là một độc giả tiểu thuyết tình yêu thâm niên đấy, meo."
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, việc nên làm thôi, thùng cơm nhỏ, à không, sâu ngủ."
Pall ngồi trên bờ vai Philomena, một người một mèo cứ như vậy mà trò chuyện
câu có câu không, dưới chân là bãi cát vàng kéo dài đến chân trời nhìn không
thấy điểm cuối, tràn ngập sự đơn điệu và tẻ nhạt.
Đi một hồi, Pall nói: "Đến thời gian dùng trà chiều."
Philomena dừng bước lại, hỏi: "Có thể đợi về rồi uống không?"
"Không thể, đây là cảm giác nghi thức."
"Nhưng bây giờ có lẽ không phải là thời điểm để chú trọng cảm giác nghi thức."
"Càng trong thời điểm không phải như thế này, mới càng cần nó, cảm giác nghi
thức không phải để ngươi khoác lác tạo ra trong lúc mặt mày sáng sủa, mà là
trong lúc vận may của ngươi không tốt thì nhắc nhở mình cần phải trân trọng
hương vị của cuộc sống, chỉnh đốn bản thân để xuất phát một lần nữa.”
"Nói như vậy, lúc trước ngươi ở nhà, cũng là vận may không tốt sao?"
"Đúng vậy meo, ta cần kiên trì giữ gìn một vài thứ mới có thể làm cho mình vẫn
nhớ mình là ai, mà không phải dần dần xa lánh, trở thành một giấc mộng hư
ảo."
"Không vui à?"
"Làm một con mèo, thật ra rất vui sướng, nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải
nhớ rõ, mình là đang "Làm một con mèo", mà không phải, ta chính là một con
mèo."
"Được rồi."
Philomena lấy một cái ba lô hai ngăn xuống, cái ba lô này vốn là của Kevin.
Trong ba lô của Kevin, ngoại trừ chứa một ít tài liệu khí cụ, cũng sẽ bỏ theo đồ
ăn vặt, khăn ăn và quan trọng nhất là hạt cà phê của Pall.
Philomena lại lấy một khối linh thạch thuộc tính "Lửa" nhỏ ra, sau đó ngồi xổm
xuống, bắt đầu giúp Pall pha cà phê.
"Sao ngươi lại đần như vậy, dạy ngươi nhiều lần rồi vậy mà vẫn không thành
thạo được, meo."
"Bởi vì ta không muốn học cái này.”
"Cái này không phải là lý do chứng minh rằng ngươi không ngu ngốc, bé Karen
nhà chúng ta cũng không thích học tập, nhưng cho dù cậu ta có ghét học cũng
không trì hoãn việc cậu ta học mọi thứ rất nhanh."
"Ai có thể so sánh với ngài ấy?"
"Chắc chắn là không so sánh bằng, thứ ta đang nói đến đó là thái độ."
"Ngươi là đang khoe khoang sao?"
"Ha ha, bị ngươi phát hiện rồi, meo, con cái nhà ai có thành tích học tập tốt mà
phụ huynh không khoe khoang chứ?"
"Con nhà ai lớn như vậy, còn ngủ cùng một giường với phụ huynh."
"Câu nói này ngươi dám nói ở ngay trước mặt Karen sao?"
"Không dám."
"Ngươi học thói xấu rồi, sâu ngủ, lúc trước ngươi đáng yêu hơn bây giờ, bây
giờ ngươi có chút bị ô nhiễm rồi."
"Thật sao…"
"Đây không phải là chuyện xấu, ở phương diện này, ngươi có quyền tự mình lựa
chọn, chỉ cần ngươi nghe theo tàu chỉ huy chỉ dẫn, còn ngươi muốn bố trí trên
chiến hạm của mình như thế nào thì tuỳ vào sở thích của ngươi."
"Có cần thêm đường nữa không?"
"Hai viên nữa."
"Được."
Philomena đặt tách cà phê ở trên mặt cát, Pall nhảy từ trên vai cô xuống, một
cái chân mèo đặt lên trên cái tách, đưa miệng đến, thổi thổi, sau đó lè lưỡi, liếm
lấy một miếng.
"Ồ…sâu ngủ, tay nghề của ngươi thật là lãng phí hạt cà phê quý giá mà bé
Karen nhà ta mua."
"Rất xin lỗi."
"Xin lỗi không có ý nghĩa, quy tắc cũ, trừ vào trong tiền trợ cấp tháng sau của
ngươi."
"Hình như không còn nhiều lắm."
"Đúng là đã bị trừ sạch từ lâu rồi, nhưng không sao cả, cái người kia, cha mẹ
của người kia, ông nội của người kia, có thể cùng bị trừ tiền theo, dù sao thì
quyền phát tiền trợ cấp đã bị bé Karen nhà chúng ta nắm giữ."
Philomena cúi đầu, nhìn xem Pall ngồi ở chỗ đó uống cà phê, từ từ giơ thanh
Đao Ác Mộng trong tay lên.
"A, ngươi tức giận sao?"
"Ta không biết."
"Trêu chọc ngươi, là bởi vì yêu ngươi, lấy danh nghĩa của tình yêu, để thỏa mãn
lòng trêu chọc của ta, ta hy vọng tìm kiếm niềm vui của mình từ trong những
phản ứng khác hẳn thường ngày của ngươi, xin ngươi đừng để ý."
"Chỉ sợ là không thể."
"Học cách pha cà phê cho giỏi đi, rồi học làm thêm hai món điểm tâm ngọt, về
sau ngươi cần đấy."
"Cũng không cần."
"Không, ngươi cần, ở tuổi của ngươi Đường Lệ cũng cảm thấy kiếp này của
mình sẽ không kết hôn, nhất là sau khi nhìn thấy Dis, nhưng điều này cũng
không ảnh hưởng đến có ba đứa trẻ gọi Đường Lệ là bà nội hoặc bà ngoại.
Một vài thời điểm thì cái thứ gọi là bánh xe vận mệnh kia vốn sẽ không gửi lời
chào hỏi ngươi, mà là sẽ trực tiếp chèn qua trên người của ngươi.
Thứ nên học, vẫn là phải học.
Ví như về sau nếu như ngươi và mẹ chồng có mâu thuẫn, trước hết pha cho bà
ta một ly cà phê, phối hợp với hai món điểm tâm."
"Đi xin lỗi sao?"
"Không, nếu như ngươi cũng đã làm như vậy mà bà ta còn không hiểu chuyện,
vậy thì có thể treo mẹ chồng lên mà đánh."
"Ha ha."
Philomena đã giơ thanh Đao Ác Mộng lên hoàn toàn, hỏi: "Ngươi có từng lúng
túng trên phương diện này không?"
"Có ý gì?" Pall lại thổi thổi tách cà phê, "Ngươi có thể nói tiếp, dù sao cũng
không có người sống thứ ba có thể nghe được câu chuyện của chúng ta, ta cho
phép ngươi tùy ý, mặc kệ là dùng phán đoán hay là dùng trào phúng, đều có
thể.”
"Ngài Quân đoàn trưởng, cha mẹ đã không có ở đây, ngươi không cần lúng túng
trên phương diện này."
"Ông nội cậu ta vẫn còn, trên thực tế, một khoảng thời gian rất dài trong quá
khứ, ta là bị Dis treo lên đánh, ta hận cái thuật pháp Lồng Giam Trật Tự kia
chết, bởi vì Dis luôn thích dùng nó với ta.
Nhưng mà, ta cũng xứng đáng, bởi vì lúc trước ta vẫn luôn khuyến khích Dis
tranh thủ thời gian giết Karen, Tà Thần giáng thế tất nhiên sẽ bị các Thần Giáo
chính thống trấn áp, tất cả mọi người bên cạnh, đều sẽ liên lụy mà chết đi."
"Như vậy, hiện tại thế nào?”
"Bây giờ thật ra cũng giống vậy, chớ nghĩ bây giờ cậu ta leo càng ngày càng
cao, chớ nghĩ Dis đang ngủ say nhưng vẫn là hậu thuẫn vững chắc của cậu ta,
chớ nghĩ nếu như cậu ta bại lộ thân phận sẽ trở thành đời thứ ba có thân phận
tôn quý nhất trong Trật Tự Thần Giáo …Thần tử… hi vọng trong tương lai. Nội
tâm của cậu ta thật ra rất rõ ràng, một khi cái màn che cuối cùng bị kéo lên, cậu
ta và tất cả những người bên cạnh đều sẽ cùng rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Khác nhau ở chỗ:
Lúc trước, là liên lụy một cách bị động;
Hiện tại, là chúng ta chủ động gia nhập.
May mắn được tham dự vào trò chơi này là vinh hạnh của chúng ta, đúng
không, sâu ngủ?"