"Cái tên giành công của ngài Pavaro, thiếu gia đã từng nói sẽ chơi chết hắn."
"A, là cái tên kia sao, ta gần như đã quên mất người này."
"Ngay cả cô cũng đều đã quên. Vậy thì những người khác chắc hẳn cũng đã
quên mất việc này. Cũng đã đến lúc để ra tay rồi.
Ông nội của Vicole là Chủ giáo đại khu thành phố York, phản ứng dây chuyền
xuất hiện sau khi giết chết hắn sẽ rất lớn, không thể để cho người khác ngay lập
tức nghĩ đến Pavaro.
Thật ra trước đây thiếu gia vẫn luôn cân nhắc có nên ra tay hay không, nhưng sự
kiện liên quan đến phu nhân Sidra đã khuấy động cục diện, khiến cho bầu
không khí trở nên căng thẳng, nhưng lần này sau khi trở về có lẽ cũng đã đến
lúc, thiếu gia thế nhưng vẫn ghi lại tên của hắn ở trong bút ký."
"Thật ra ta cảm thấy Karen rất thù dai."
"Tôi cảm thấy thiếu gia sẽ càng nhớ kỹ những người đã tốt với mình hơn."
"Ta cũng nói không lại ngươi rồi, yêu tinh radio." Pall nghiêng người nằm trên
mặt đất, dùng móng vuốt bắt lấy cái đuôi mà chơi đùa, "Ta cảm thấy cảnh tượng
kia sẽ đọng lại trong lòng ta rất lâu."
"Cô vừa mới nói xong."
"Nhưng ta còn muốn nói, bởi vì ta biết ngươi ghen ghét với ta."
"Đúng thế."
"Nhưng mà, Karen có thể sẽ càng lúc càng…."
"Tôi tin tưởng thiếu gia, thiếu gia chắc chắn sẽ đi trên một con đường Trật Tự
phù hợp với bản thân mình."
"Vậy thì sau khi trở về, có phải có thể được thăng chức hay không?"
"Trên lý luận mà nói, đúng là như vậy, nếu như Đòn Roi Kỷ Luật được trùng tu
lại, thiếu gia và đoàn trưởng Neo chắc hẳn đều sẽ được trọng dụng, ừm, nếu như
đoàn trưởng Neo không chết ở trên quần đảo Meppers."
"Tương đương với chức vì gì?"
"Bậc trung trong đại khu thành phố York, cụ thể cần phải xem xem tổng bộ của
Đòn Roi Kỷ Luật có được bao nhiêu quyền hạn."
"Ngươi nghiên cứu sâu thật đấy, yêu tinh radio."
"Đây vốn là việc mà tôi phải làm mà."
"Thật thú vị, hai Thần Giáo khác đang chiến tranh, các người thì đi ra mặt, cũng
chẳng làm được việc gì đúng đắn, ngược lại lúc trở về có thể có công lao, được
thăng chức."
"Đây là chuyện rất bình thường, chính khách, diễn viên trong những quốc gia
bình thường đều sẽ làm như thế, dù sao là cũng không cần ra sức hoạt động
chính trị gì cả, ngu sao mà không làm. Câu nói đầu tiên là quan tâm thế cục, câu
nói thứ hai đó là hô hào về hòa bình;
Nhưng trên thực tế cũng chẳng có gì khác biệt với việc đứng bên cạnh cửa sổ
vừa ăn đậu phộng vừa nhìn người trong chung cư đối diện đánh nhau cả, trong
miệng thì kêu lên không nên đánh nhau nữa, trong lòng thì ước gì người ta đánh
văng cả óc ra cho cảnh tượng càng thêm náo nhiệt."
"Ngươi đang nhìn nhận Thần Giáo như là một quốc gia trong xã hội bình
thường à?"
"Tôi cảm thấy đây chính là một sự biểu hiện cho việc đơn giản hóa thuộc tính
thần bí của tông giáo, nhưng khoảng cách của tôi để đến mức độ "Xé xuống lớp
vỏ bọc bên ngoài” như thiếu gia vẫn còn quá xa xôi."
"Nữ Thần Ám Nguyệt cúi đầu trước Thần hùng mạnh hơn, cũng không phải là
cúi đầu trước người, ít nhất trong cảnh tượng lúc đó thì chính là như vậy."
"Khi Thần có thể cúi đầu, hào quang của Thần tính đã nhạt đi."
Nói đến đây, Alfred quay đầu nhìn về phía Kevin nằm ở bên cạnh. Kevin lập
tức giơ chân chó lên ra hiệu Alfred im ngay.
Nhưng Alfred vẫn tiếp tục nói; "Thật ra mỗi ngày chúng ta nhìn vào Kevin,
chúng ta vốn đang thực hiện một hành vi khinh thường Thần hằng ngày."
Kevin liếc mắt nhìn Alfred, thôi được rồi, nó làm mất mặt chúng Thần.
"Thật hi vọng có thể về nhà sớm một chút, ta thật nhớ cái giường lớn ở nhà,
trước kia ta thật sự không phát hiện rằng việc lênh đênh trên biển nhiều ngày lại
ảnh hưởng xấu đến lông tóc như vậy."
"Có một loại khả năng là do trước đây cô cũng không có nhiều lông trên người
như bây giờ không."
"Ngươi nói rất đúng."
Ngoại trừ một nhóm đang bí mật họp bàn kia, phần lớn mọi người, thật ra đều
đang nghỉ ngơi.
Memphis nằm ở nơi đó. Trong giấc ngủ, gương mặt ông ta lộ ra vẻ đau khổ.
Ông ta đang nằm mơ. Nằm mơ về giấc mộng đã tra tấn ông ấy biết bao năm
qua. Ở trong giấc mộng, ông ấy đứng trên sàn nhà, nhìn về người chị của mình
đang nằm co ro trong góc.
Ông ấy theo bản năng muốn bước đến gần, nhưng vừa mới bước tới trước một
bước, chị của ông ấy tựa như là một con dã thú bị giật mình, bỗng nhiên trừng
mắt nhìn về phía ông ấy. Trong đôi mắt của chị mình, ông ấy nhìn thấy sự phẫn
nộ và cuồng loạn.
"A!"
Chị hé miệng, hé răng nanh ra, ở trên người cô ta, từng luồng từng luồng khói
đen đang không ngừng tràn ra xung quanh.
Trong ký ức của ông ấy, chị vẫn luôn là một người rất dịu dàng, tuổi thơ lúc
những ngày mưa dông, ông ấy đều được chị mình ôm mà chìm vào giấc ngủ.
Thiên phú của chị ấy rất tốt, còn dạy ông ấy về khối Rubic Thuật Khóa, sẽ
giảng giải cho ông ấy rất nhiều bí quyết về trận pháp, cho dù là người luôn
nghiêm khắc như cha, cũng sẽ tỏ ra rất dịu dàng khi đứng trước mặt chị ấy.
Ông ấy vẫn còn nhớ rõ mùi hương trên người chị mình, một loại mùi hương
thảo dược rất dễ chịu.
Chị ấy từng hỏi ông ấy về sau khi trưởng thành muốn tìm một người bạn gái
như thế nào, ông ấy không chút do dự mà nói rằng muốn tìm người giống như
chị.
Sau đó, ông ấy hỏi chị về sau muốn tìm một người bạn trai như thế nào, chị ấy
nói mình cũng không biết, có lẽ, cả đời này cũng sẽ không có bạn trai, càng sẽ
không kết hôn, cũng sẽ không sinh con, chị ấy nói cuộc sống như vậy chỉ cần
thử suy nghĩ trong đầu đều đã để người ta cảm thấy quá mệt mỏi.
Ông ấy tin;
Nhưng ông ấy không biết rằng những người thích nói những lời giống như vậy,
thường thường sẽ tìm được một nửa của mình rất nhanh.
Lúc chị ấy còn rất nhỏ đã được đặc cách tiến vào bộ ngành của cha, sau đó càng
bởi vì thiên phú hơn người nên được điều đến một ngành đặc biệt khác. Khi đó
cha rất vui mừng. Bởi vì ông ấy cảm thấy không cần phải trông cậy vào đứa con
trai này của mình. Dựa vào con gái là đã có thể để “thanh danh của nhà Guman”
được tăng lên. Chị ấy là niềm kiêu ngạo của cả nhà.
Sau đó, có một ngày, ông ấy phát hiện chị mình ngồi một mình trong phòng đọc
thư. Khi đó cậu thiếu niên tựa đầu trên khung cửa sổ, cười hỏi: Thư tình à?
Là em trai khi hỏi chị mình vấn đề này, ông ấy không cảm thấy trong lòng chua
xót, cũng không cảm thấy buồn bã. Là người nhà cũng như là người thân cận
nhất, từ sâu trong đáy lòng cũng đều hi vọng người nhà có thể sống tốt, lòng
chiếm hữu và sự ích kỷ, ngược lại là những suy nghĩ thấp kém.
Chị ấy thở dài, giơ bức thư trong tay lên, cảm thán nói:
"Chị ngược lại hi vọng hắn ta có thể viết một bức thư tình cho mình, nhưng hắn
ta vậy mà tại giới thiệu cho ta biết kiểu dáng quan tài nào ở Nhà Tang Lễ của
gia đình hắn bán chạy nhất."
Vừa nghe đến lời này, ông ấy lập tức hiểu được chuyện gì, hỏi: "Xem ra là
người trong giáo chúng ta, xem ra chị có ý với hắn à?"